Chương 103: Khắc ghi giây phút đó
Thẩm Kiều ngã vào vòng tay của
anh không hề cử động, tác dụng của
thuốc phát huy, nó dường như đã
đốt cháy dòng ý thức cuối cùng của
cô, và những luồng sức lực cuối
cùng cũng dần tan biến.
Hành động tháo cúc áo của Dạ
Mạc Thâm rất giống một chiếc máy
đã cũ.
Đôi mắt Thẩm Kiều khẽ mở, mơ
màng dõi theo từng động tác của
anh.
Hơi thở của hai người như tỏa ra
một luồng nhiệt nồng cháy.
Sau khi anh cởi đến chiếc cúc
cuối cùng, Dạ Mạc Thâm đang ngồi
trên xe lăn đột nhiên ôm chặt lấy
Thẩm Kiều, rồi anh cũng theo đà
đứng dậy.
Thẩm Kiều như thể bị cuốn vào
vòng mê hoặc bối rối đến nỗi cô
không nhận ra tại sao một người tàn
tật như anh lại đứng dậy khỏi xe lăn
như vậy.
Anh vẫn ôm chặt lấy cô, bế vào
chiếc giường lớn trong phòng ngủ,
toàn thân cô được nằm gọn trên
giường êm ái.
Gối đầu phía sau gáy toát mồ
hôi ướt đẫm. Một thân thể vạm vỡ
hừng hực sức cháy đè lên cơ thể
nhỏ bé của cô, trước mặt cô, tiếng
thở mạnh mẽ của anh như thể cuốn
lấy cô, đôi bàn tay chắc khỏe nóng
bỏng của anh đang nhẹ lướt trên eo cô.
“Tôi hỏi cô lần cuối, cô đã nghĩ kĩ
chưa?”
Thẩm Kiểu: “…”
“Không hối hận?”
Như đang nói chuyện một mình,
nhưng Dạ Mạc Thâm chỉ muốn cạnh
giường êm ái.
Gối đầu phía sau gáy toát mồ
hôi ướt đẫm. Một thân thể vạm vỡ
hừng hực sức cháy đè lên cơ thể
nhỏ bé của cô, trước mặt cô, tiếng
thở mạnh mẽ của anh như thể cuốn
lấy cô, đôi bàn tay chắc khỏe nóng
bỏng của anh đang nhẹ lướt trên eo
cô.
“Tôi hỏi cô lần cuối, cô đã nghĩ kĩ
chưa?”
Thẩm Kiều: “…”
“Không hối hận?”
Đọc full tại truyen.one nhé Như đang nói chuyện
một mình, nhưng Dạ Mạc Thâm chỉ muốn cạnh
mắt ra nhìn người đàn ông trước
mặt.
Trong đêm tối, bóng dáng người
dần phai mờ, lấp đầy sự chiếm lĩnh
của bóng tối và tiếng thở nhanh, rồi
hai thân thể dần dần quyện vào
nhau, chỉ còn thấy ánh mắt…
Dạ Mạc Thâm nghe thấy tiếng
cô hồn hển gọi tên anh: “Dạ… Dạ
Mạc Thâm…”
Anh vừa lòng rồi đấy. Đôi môi
mỏng của anh cong lên nhẹ nhàng
chiếm lấy bờ môi nóng bỏng của cô,
thì thào nói: “Ngoan.”
Cuối cùng anh cũng thôi hành
hạ cô.
Quá thật, anh giống như một
nhà leo núi lâu năm, rất linh hoạt
tránh mọi chướng ngại vật và tiến
đến đỉnh núi với tốc độ cực lớn.
Cuối cùng khi anh lên đến nơi,
Thẩm Kiều chỉ cảm thấy từng cơn
đau từ đâu đó lan tỏa ra khắp cơ thể,
cô mở to mắt, khiến cô lấy lại sự tỉnh
táo trong khoảng hai giây.
Lúc này, ánh mắt của Dạ Mạc
Thâm bừng sáng lên, bên trong như
ẩn sâu hàng tỷ vì sao.
Thẩm Kiều sững sờ nhìn anh,
đôi mắt đẹp long lanh như vầng sáng
mặt trời.
Đôi môi mỏng của anh buông
xuống bờ môi cô như muốn cuốn hết
tất cả, che đi đôi mắt của cô, giọng
nói anh khàn khàn.
“Từ nay về sau, cho dù cô có đi
tới đâu hay có thân phận gì, đều phải
mãi khắc ghi khoảnh khắc này cho
tôi.
Thẩm Kiều dường như đã mơ
một giấc mơ thật dài, thật lãng mạn.
Trong giấc mơ, cô đã mơ mình
trở thành một chú thỏ trắng bé nhỏ,
đi lạc vào rừng sâu rồi không may
đụng phải một con sói xấu xí to lớn,
vừa nhìn đã biết con sói xấu xí đang
rất đói, thấy vậy thỏ con vội vàng
quay đầu bỏ chạy.
Nhưng hai bàn chân của thỏ quá
ngắn, sức chạy không kịp với sói, bởi
vậy dù thỏ đã cố gắng chạy thật
nhanh trước đó rất lâu, nhưng nó vẫn
không thoát ra khỏi vòng vây của
con sói lớn.
Ngay sau đó, thỏ đã bị sói bắt
được.
Ngay lập tức, sói nuốt sống thỏ,
đến một mảnh xương cũng chẳng
còn.
Thẩm Kiều giật mình tỉnh lại, cô
đột nhiên mở mắt, hóa ra tất cả chỉ là
một giâc mơ!
Khi cô mở mắt ra nhận thấy
xung quanh chỉ toàn một màu trắng,
tiếng còi đang phát ra từ bên ngoài
và mùi thuốc khử trùng nồng nặc
xộc vào mũi.
Bệnh viện!
Tại sao… Tại sao cô lại ở đây?
Thẩm Kiều muốn ngồi dậy,
nhưng cô vừa cử động thì nghe
tiếng xương khớp phát ra tiếng
động, một cơn đau nhức lan ra khắp
người, toàn thân cô như muốn rã rời,
không thể cử động được nữa.
“Cô hai đã tỉnh rồi.” – Bà Trần
bưng phích nước mở cửa bước vào,
ánh mắt bà hiền hậu ngắm nhìn cô.
Nhìn thấy bà Trần, Thẩm Kiều khẽ
gật đầu chào bà.
Sau đó cô lại cúi đầu, bắt đầu
suy nghĩ lại về những gì đã xảy ra
trước đó, cô nhớ rằng… Cô đi dự tiệc
với Dạ Mạc Thâm, tiếp đó cô bị Lục
Tầm Thường đưa di…
Mọi chuyện sau đó xảy ra thế
nào thì cô không thể nào nhớ nồi,
một cảm giác rất khó chịu. Mọi hồi
ức về những điều đã xảy ra như bị
xóa sạch, trong tiềm thức Thẩm Kiều
muốn hét lên thật to.
Bà Trần thấy vậy, vội vàng đặt
phích nước xuống bàn: “Mợ hai mợ
có chuyện gì vậy? Có chỗ nào không
thoải mái đúng không? Tôi gọi bác sĩ
qua xem sao nhé?”
Thẩm Kiều nắm lấy cổ tay bà, lo
lắng hỏi: “Dạ Mạc Thâm đâu? Bọn họ
đâu? Anh ấy đi đâu rồi?”
Cô nhớ rằng Lục Tầm Thường
đã đốt hương gây mê trong phòng,
anh ta nói rằng muốn Dạ Mạc Thâm
nếm thử chút đau khổ mà anh chưa
từng trải qua.
Thẩm Kiều biết loại đau khổ này!
Cô nhớ rõ sau đó Dạ Mạc Thâm đã
đến đó, nhưng những gì xảy ra tiếp
đấy… Cô không thể nhớ được. Tất cả
ký ức của cô như thể đã bị bóp nát
trong cơn u mê và cô không thể nhớ
được điều gì nữa.
“Mợ hai, trước tiên mợ hãy giữ
bình tĩnh. Cậu hai vừa về nhà tắm
rửa sẽ sớm quay lại đây thôi.”
Về nhà tắm rửa? Thẩm Kiều trợn
tròn mắt: “Anh ấy không sao chứ?”
Bà Trần không biết bọn họ đã
xảy ra chuyện gì, nghỉ ngờ nhìn
Thẩm Kiểu: “Cậu hai có thể có
chuyện gì sao mợ chủ? Người sao là
mợ hai đấy, sức khỏe của mợ chưa
ồn định. Ba ngày qua cô đã phải vào
bệnh viện hai lần rồi, đợi sau khi mợ
xuất viện tôi sẽ lại nấu thêm canh
cho mợ ăn đề bồi bổ nhé.”
Thẩm Kiều vẫn đờ người ra,
không chút phản ứng.
Dạ Mạc Thâm có sao không?
Chẳng phải anh đã vào phòng
đó sao? Nhưng cũng phải thôi, nếu
anh ở đó không đủ lâu, thì chắc chắn
không bị ngấm mê hương.
Nhưng… Liệu Lục Tầm Thường
và người của bọn họ có để anh ra
ngoài cùng lúc không?
Hơn nữa…
Càng nghĩ tới chuyện này, Thẩm
Kiều lại đau đầu khó chịu, bởi vì cô
đã cố xâu chuỗi từng chỉ tiết lại với
nhau nhưng thật sự vẫn không thề
nhớ được điều gì đã xảy ra sau đêm
qua.
“Mợ hai, mợ đừng suy nghĩ
nhiều nữa, rồi mọi chuyện cũng ổn
thôi, hãy nằm xuống nghỉ ngơi di.
Sao vậy? Cô cảm thấy đau ở chỗ nào
sao? Tôi gọi bác sĩ qua xem nhé?”
Nghe vậy, Thầm Kiều hoàn hồn,
lắc đầu lia lịa: “Không cần cô Trần,
tôi cảm thấy rất bình thường nên
không cần gọi bác sĩ đâu.”
“Mợ hai uống bát canh nhé?”
Bà Trần đứng dậy mở nắp phích
nước, rót cho Thẩm Kiều một bát
canh nóng hồi, ngửi mùi đã thấy
thèm. Quả thật Thẩm Kiều có chút
đói bụng, cô lễ phép gật đầu duỗi tay
cầm lấy bát canh gà, lặng lẽ thưởng
thức.
Đột nhiên Thẩm Kiều hỏi: “Dạ
Mạc Thâm… Anh ấy sẽ sớm đến đấy
chứ?”
Bà Trần cười nói: “Đúng vậy cô
chủ, cậu hai đã nói với cô Trần rồi,
cậu ấy sẽ quay lại ngay, dặn tôi phải
chăm sóc thật chu đáo cho mợ hai nữa.
Nghe vậy, Thẩm Kiều thở phào
nhẹ nhõm, anh sẽ quay lại là tốt rồi.
Cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.
Thẩm Kiều đang uống canh gà,
bà Trần đột nhiên nghiêm nghị nói:
“Mợ hai, không phải bà Trần đây
muốn nặng lời với cô, mà cậu mợ vẫn
còn trẻ nên hãy tiết chế một chút,
bởi vì chuyện đó mà mợ phải vào
bệnh viện liên tục, như vậy lâu dài sẽ
không tốt cho sức khỏe của mợ đâu.”
Nghe thấy, Thẩm Kiều đang
uống canh gà bỗng khựng lại, cô hơi
nghiêng đầu, vì chuyện đó?
Cái chuyện đó, chuyện đó… Là chuyện gì?
“Cậu mợ ý, cho dù là vợ chồng
trẻ mới cưới, cũng phải tiết chế lại,
dù sao thời gian vấn còn nhiều. Mợ
hai, bà Trần đứng trên cương vị
người từng trải khuyên mợ như vậy
là thật sự muốn tốt cho mợ. Mợ sẽ
không giận tôi chứ?”
Thẩm Kiều đặt bát canh gà trên
tay xuống bàn, cô sốt sắng hỏi: “Bà
Trần, ý của bà là sao… Tôi không hiểu lắm
Bà Trần: “…”
Nên nói với cô hai thế nào được
nhỉ? Bà Trần giằng co một hồi, đột
nhiên chỉ vào cổ Thầm Kiều.
Thẩm Kiều vô thức cúi đầu nhìn
theo hướng bà Trần nói, nhưng cô
không thể nhìn thấy gì.
Bà Trần: “Ôi… Mợ hai ơi là mợ
hai, tôi đã nói rồi, người trẻ tuổi thì
nên kiềm chế một chút, những lời tôi
nói mợ hãy nhớ kĩ trong lòng là được rồi.
Thẩm Kiều nghĩ rằng bà Trần
này thật khó hiểu, những lời bà nói…
Thật sự cô không hiểu gì hết trơn.
Cho đến khi Thẩm Kiều đã uống
xong bát canh gà và đi vào phòng
tắm, cô nhìn mình trong gương, lúc
này Thẩm Kiều mới giật mình hiểu ra
lời ngụ ý của bà Trần khi nãy có ý
nghĩa thế nào!