Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1013: Làm rất tốt

Cũng được, để cho cô ấy tự xử lý đi.

Làm sao mà người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm lại không thể giải quyết được những việc nhỏ nhặt này.

Mặc dù anh không muốn cô vất vả, nhưng Hàn Mộc Tử khá cứng đầu. Nếu như bề ngoài anh cố ép cô thì có khi còn phản tác dụng.

Thế nên nếu như Dạ Mạc Thâm muốn giúp cô chia sẻ gánh nặng, có lẽ anh chỉ có thể hành động trong âm thầm.

Sau khi lên xe, Hàn Mộc Tử thắt dây an toàn cho mình rồi lại rơi và trầm lặng.

Mặc dù khi ở văn phòng cô đã tìm rất nhiều lí do bao biện cho bản thân, nhưng cả buổi chiều nay trong lòng cô luôn cảm thấy khó chịu.

Cô bị quấn vào trong chuyện của Tuyết U.

Tai họa không tha một ai.

Nếu cô ta không phải là Mạnh Tuyết U thì Hàn Mộc Tử sẽ cảm thấy cô gái này rất đáng thương, dù sao đây cũng không phải là món nợ của cô ấy mà là sai lâm của ba cô ta.

Cho dù là Mạnh Tuyết U làm thõa mãn lòng tham của ba cô ta, nhưng đối với cô ta thì dường như cũng không có cách nào tốt hơn.

Chỉ có thể sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi bán thân đó.

Vừa nghĩ đến cô ta có thể bị đám đàn ông đó giở trò là những hình ảnh ấy xuất hiện trong đầu Hàn Mộc Tử, sau đó đầu của cô trở nên vô cùng đau đớn.

Hơi thở của cô trở nên hơi bất ổn.

Xe dừng ở ven đường, một bàn tay vươn qua đỡ đầu cô: “Em không sao chứ?”

Bàn tay này vừa to vừa ấm áp giống như kéo cô từ bóng tối trở về với ánh sáng.

Hàn Mộc Tử nhanh chóng mở mắt ra, dùng sức nắm chặt lấy bàn tay này như thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

“Mạc Thâm!”

Cô gọi tên Dạ Mạc Thâm, nghiêng đầu nhìn anh chăm chú.

Ánh mắt của người kia đang lo lắng nhìn cô, đôi mắt đen láy tràn ngập sự quan tâm và lo lắng, ngoài ra không còn thứ cảm xúc nào khác.

Hàn Mộc Tử cũng không biết lúc này bản thân đang suy nghĩ cái gì, sau đó cô không khống chế được bản thân mà lên tiếng.

“Em muốn gặp Tiêu Túc”

Dạ Mạc Thâm hơi nheo mắt lại, một lúc sau anh mới xoay tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt co.

“Được”

Anh cũng đoán được là vì chuyện gì, nhưng cô không muốn nói thì anh cũng không muốn ép buộc.

Bây giờ cô ấy nói với mình như vậy thì Dạ Mạc Thâm cũng đồng ý với cô.

Xe quay đầu, Dạ Mạc Thâm gọi điện thoại cho Tiêu Túc và hỏi cậu ta đang ở đâu.

Tiêu Túc đang giải quyết công việc của Mạnh Tuyết U, bởi vì Hàn Mộc Tử đã bảo cậu ta không được nói với Dạ Mạc Thâm vấn đề này nên cậu ta càng thận trọng hơn. Nhưng lúc này Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên gọi tới hỏi cậu đang ở đâu, cậu ta cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.

Nhưng ở trước mặt Dạ Mạc Thâm Tiêu Túc không dám nói dối một cách trắng trợn nên ấp úng nói: “Cậu, cậu Dạ… Tôi đang giải quyết chuyện riêng tư”

“Chuyện riêng tư?” Dạ Mạc Thâm hơi nhướng mày rồi cười lạnh: “Chuyện riêng tư gì mà khiến cậu ấp a ấp úng vậy?”

Tiêu Túc: “…A, cậu Dạ, tôi sợ…”

“Báo lại vị trí của cậu ngay lập tức”

“Cậu Dạ” Tiêu Túc có chút khó xử.

“Tiêu Túc, từ khi nào…cậu có chuyện muốn giấu tôi?” Giọng điệu của Dạ Mạc Thâm có vẻ thản nhiên nhưng không hiểu sao Tiêu Túc lại cảm thấy lạnh sống lưng, dựng tóc gáy. Cậu đã ở bên Dạ Mạc Thâm lâu như vậy và cậu sợ nhất là bộ dạng bình tĩnh, không tức giận nhưng khiến người ta sợ hãi này của Dạ Mạc Thâm.

Một số người tức giận là sẽ biểu hiện ra bộ dạng tức giận. Nhưng Dạ Mạc Thâm là loại như vậy, trông anh ấy không tức giận nhưng không hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi và cảm thấy áp lực Hàn Mộc Tử ở bên cạnh cuối cùng không nghe được nữa, cô nhìn Dạ Mạc Thâm với ánh mắt bất lực: “Là em bảo cậu ta không nói cho anh biết, cậu ta đồng ý với em trước cho nên phải làm người giữ chữ tín.”

Sau khi giải thích xong, Hàn Mộc Tử lại tăng âm lượng và nói: “Tiêu Túc, là tôi, bây giờ anh đang ở đâu? Gửi địa chỉ lại đây để chúng tôi qua đó”

“Mợ chủ?” Tiêu Túc cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của Hàn Mộc Tử, nói chuyện không còn ấp úng như trước nữa. Không chỉ có vậy, cậu ta còn nhanh chóng gửi vị trí của mình qua.

Sau khi cúp điện thoại, Dạ Mạc Thâm cảm thấy có chút phức tạp.

Tiêu Túc…không phải là trợ lý của anh sao?

Tại sao bây giờ anh lại không thể sai bảo được?

“Không phải anh đang không vui đấy chứ?”

Ngay khi Dạ Mạc Thâm đang trâm tư suy nghĩ thì Hàn Mộc Tử đột nhiên hỏi.

Dạ Mạc Thâm nhanh chóng phục hồi tinh thần rồi trầm giọng nói: “Không, chuyện này có gì mà không vui? Tiêu Túc là trợ lý của anh thì tất nhiên là phải nghe lời em”

Hàn Mộc Tử: “..”

€ó phải là cô có ảo giác không? Cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng dù sao thì Tiêu Túc cũng là trợ lý của Dạ Mạc Thâm nên Hàn Mộc Tử vẫn nói thay một câu: “Em đã yêu cầu cậu ấy giữ bí mật cho anh về chuyện này. Tuy rằng cậu ấy là trợ lý của anh nhưng cậu ấy cũng không phải loại người không biết giữ chữ tín, cho nên nếu anh muốn trách móc cậu ấy thì cứ trách em là được.”

“Em đang nói gì vậy?” Dạ Mạc Thâm bất lực liếc nhìn cô: “Cũng không phải cậu ấy nghe lời người khác. Làm sao anh có thể trách móc cậu ấy vì nghe lời em được?

Dạ Mạc Thâm đưa cô đi theo vị trí nhận được nhưng hóa ra lại là bệnh viện tâm thần.

Khi Hàn Mộc Tử nhìn thấy dòng chữ ‘Bệnh viện tâm thần thì cô cảm thấy tâm tình có chút phức tạp. Trước đó cô đã tự hỏi liệu tinh thần của Mạnh Tuyết U có vấn đề không nhưng bây giờ có vẻ như…cô thực sự đã đoán đúng. Dưới tình huống như vậy tỉnh thần của cô ta đã xuất hiện vấn đề.

“Cậu Dạ, mợ chủ” Tiêu Túc lên tiếng chào hỏi, thật ra cậu không nghĩ tới việc sẽ đưa người đến bệnh viện tâm thần, dù sao người kia cũng là một người điên và trước kia người này còn là một kẻ mất trí làm tổn thương mợ chủ của cậu, Tiêu Túc muốn đưa cô ta đi nơi khác, sau đó tìm người theo dõi cô ta để xác định cô ta không giả vờ bị điên và không muốn gây bất lợi cho mợ chủ.

Nhưng sau cuộc nói chuyện với mợ chủ lúc chiều đã khiến Tiêu Túc thay đổi suy nghĩ, bản tính của mợ chủ vốn là một người rất tốt bụng.

Cho dù đối phương là kẻ thù của cô nhưng dù sao cũng đã gặp cảnh thê thảm như vậy.

Tuy rằng cậu ta không định giúp đỡ đối phương nhưng đưa cô vào bệnh viện tâm thần thì cũng tốt lắm rồi.

“Tiêu Túc, cô ta thế nào rồi?”

“Mợ chủ, cô ta đang ở bên trong. Vừa rồi cô ta mới gây náo loạn, các bác sĩ không có cách nào đã tiêm cho cô ta một liều thuốc an thần. Bây giờ cô ta đang ngủ.

Hàn Mộ Tử khẽ cắn môi dưới: “Đang ngủ? Tôi vào xem một chút được không?”

Nghe vậy Tiêu Túc do dự một chút rồi xoay người đi hỏi ý kiến người bên trong, sau đó quay lại nói: “Cô có thể vào xem một chút. Nhưng mợ chủ cứ đứng ngoài xem thì tốt hơn kẻo cô ta bất ngờ tỉnh lại sẽ gây ảnh hưởng tới mợ”

“Được, cảm ơn anh”

Hàn Mộc Tử nhanh chóng đi vào, đương nhiên Dạ Mạc Thâm lo lắng không để cô đi một mình mà bước theo sau.

Khi đi ngang qua Tiêu Túc anh ấy đã khen ngợi cậu một câu.

“Làm rất tốt.”

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai mang theo hơi lạnh, lại giống như mang theo tia sắc bén như một lưỡi dao.

Tiêu Túc nuốt nước bọt theo bản năng.

Cậu Dạ thực sự khen ngợi cậu làm việc tốt sao?

Nghe câu này không giống như đang khen ngợi cậu ta mà giống như cố ý mỉa mai? Thực sự cậu đã đắc tội với cậu Dạ sao? Tâm trạng của Tiêu Túc đột nhiên trở nên phức tạp nhưng cậu vẫn kiên trì làm theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK