Chương 612
“Mẹ ơi, mẹ có phát hiện sau khi mẹ về nước, mẹ đã không còn gần gũi với con nữa, hừ, Đậu Nhỏ không vui.”
Bị cậu nhóc nói kiểu này, Hàn Mộc Tử nghĩ, cảm thấy thật sự chính là .
Các loại chuyện sau khi về nước, đặc biệt là một khi Dạ Mạc Thâm xuất hiện bên cạnh mình, Hàn Mộc Tử sẽ luôn đẩy hoặc đưa Đậu Nhỏ đi, dù sao cũng sẽ không để cho hai người bọn họ có cơ hội gặp nhau.
Tóm lại chính là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, haizz.
Hàn Mộc Tử khẽ thở dài một hơi, tiếp tục đánh chữ.
“Thật xin lỗi nhé Đậu Nhỏ, là mẹ không tốt, lần này mẹ nhất định sẽ xử lý mọi chuyện thật tốt, sau đó đón con về!”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
“Mẹ phải hứa với Đậu Nhỏ, lần sau dù là bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được đuổi Đậu Nhỏ đi.”
Nhìn đến đây, trong lòng Hàn Mộc Tử chua xót.
Cô thực sự không phải là một người mẹ tận tâm.
“Mẹ hứa với con, nếu như lần sau lại đưa Đậu Nhỏ đi, mẹ chính là chó con.”
“Yêu mẹ!”
“Yêu thương”
Nhìn thấy câu này, khuôn mặt của Hàn Mộc Tử khôi phục lại nụ cười, vừa định hít thở rồi trả lời, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới một giọng nam trầm thấp.
“Đã nghĩ như vậy rồi, tại sao không đón nó trở về?”
Âm thanh đột ngột này khiến Hàn Mộc Tử choáng váng đến mức đánh rơi điện thoại, bịch một tiếng rơi xuống ván giường, Hàn Mộc Tử vô thức mở to mắt, cảm thấy nhịp tim của mình gần như ngừng lại.
Cô phản ứng quá kích động khiến Dạ Mạc Thâm nhíu mày, nhếch môi mỏng, đưa tay muốn cầm lấy điện thoại đang nằm trên giường. Thế nhưng anh còn chưa kịp chạm đến đã bị Hàn Mộc Tử quay người ngăn chặn, tay của Dạ Mạc Thâm chạm vào eo của cô.
Anh cúi đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt xinh đẹp hốt hoảng của Hàn Mộc Tử.
Suy nghĩ chốc lát, môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khẽ mở.
“Khẩn trương như vậy làm cái gì?”
Hô hấp của Hàn Mộc Tử rối loạn, cũng không trả lời anh.
“Sợ anh làm gì nó sao?”
Sắc mặt của Dạ Mạc Thâm có chút không dễ nhìn, nhìn cô hỏi: “Em đã có con trai, thế nhưng anh ba lần bốn lượt đều chưa từng gặp đứa bé này lần nào, thậm chí đến giày và phòng của nó cũng khóa lại, là sợ về sau anh phát hiện ra sẽ không dung túng nó sao?”
Hàn Mộc Tử: “…”
Làm sao cô có thể nói, là bởi vì dáng dấp của anh và Đậu Nhỏ giống nhau như đúc, sợ anh gặp cậu sẽ sinh ra tâm tư khác, cho nên mới không dám để cho anh trông thấy Đậu Nhỏ không phải sao?
Không, đương nhiên là những lời này cô không thể nói. Cô cắn môi dưới, vẫn không nên đón cậu về thì hơn.
Thế nhưng hành động này trong mắt Dạ Mạc Thâm lại biến thành nhẫn nhịn, cảm thấy cô đang cố ý giấu giếm đứa bé kia trước mặt mình.
Nghĩ tới đây, anh tự giễu cười một tiếng.
“Em chính là sợ anh không dung túng được nó có phải không? Bởi vì là con của chồng cũ, cho nên em lo lắng, sợ hãi, đúng không?”
Hàn Mộc Tử tránh ánh mắt của anh, cảm giác được điện thoại ở sau lưng truyền đến chấn động rất nhỏ, cô chỉ coi như không phát hiện ra cái gì, tiếp tục nằm đè lên điện thoại.
Bàn tay to lớn của người đàn ông nào đó đặt lên eo cô, đôi mắt trở nên sâu xa: “Người phụ nữ ngốc, tại sao trong mắt em lúc nào anh cũng không chịu nổi?
Rõ ràng…
Năm năm trước anh đã tiếp nhận đứa bé này.”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử không nhịn được lại nhìn về phía anh.
“Em cảm thấy đối với anh mà nói, con của em có quan trọng không? Cứ coi như anh biết nó là con của chồng cũ em, nhưng… Trong cơ thể của đứa bé này cũng có chảy dòng máu của em. Chỉ cần em đồng ý, anh… Tình nguyện đối xử với nó như con ruột”
Hàn Mộc Tử: “…”
Nói không sợ hãi là giả.
Bởi vì cô đã nghĩ tới một nghìn khả năng, nhưng duy chỉ không nghĩ đến khả năng này, cho đến bây giờ Dạ Mạc Thâm chưa từng gặp Đậu Nhỏ, cho nên anh vẫn luôn cảm thấy Đậu Nhỏ là con của chồng cũ cô.
Nhưng ngay cả khi biết Đậu Nhỏ là con của chồng cũ cô, anh vẫn không hề do dự mà muốn sống với cô? Dạ Mạc Thâm thế này…
“Anh không ép em.”
Thấy ánh mắt của cô lộ ra vẻ xoắn xuýt, Dạ Mạc Thâm liền biết cô cần thời gian để cân nhắc, chỉ có thể nhàn nhạt mở miệng nói: “Anh cho em thời gian cân nhắc.”
Cho cô thời gian cân nhắc?
Hàn Mộc Tử giống như bắt được cái gì đó: “Cho em thời gian cân nhắc, vậy anh cũng phải cho em không gian chứ?”
Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm dừng lại: “Muốn đuổi anh đi?”
“Ngày nào anh cũng lắc lư trước mặt em, làm sao mà em cần nhắc được?”
Suy nghĩ một lát, môi mỏng của Dạ Mạc Thâm hơi nhếch lên: “Được, vậy anh cho em thời gian cân nhắc. Muốn không gian đúng không? Mấy ngày?”
“Mấy ngày? Thời gian mấy ngày làm sao mà đủ?”
Hàn Mộc Tử nhíu đôi mi thanh tú.
“Mấy ngày không đủ?”
Dạ Mạc Thâm nhíu mày: “Vậy em cần bao nhiêu thời gian?”
“Một tháng.” Không chút do dự, Hàn Mộc Tử nói ra đáp án trong lòng.
Dạ Mạc Thâm: “…”
Đôi mắt của anh trở nên sâu xa, người phụ nữ này thật đúng là dám ra điều kiện, thời gian một tháng, đây là muốn mạng của anh sao?
Nghĩ tới đây, Dạ Mạc Thâm trực tiếp cự tuyệt: “Không được.”
“Không được?”
Hàn Mộc Tử cũng không hài lòng: “Tại sao lại không được? Là chính anh hỏi em cần bao nhiêu thời gian, dù sao em cũng chỉ cần một tháng.”
“Một tháng?”
Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, phút chốc cúi đầu xích lại gần cô, chóp mũi đối chóp mũi: “Em để anh cấm dục năm năm thì thôi đi, bây giờ anh đã ăn mặn, lại để cho anh cấm dục một tháng? Em muốn anh chết phải không?”
Câu nói sau cùng kia là tựa vào lỗ tại của cô mà nói, vừa nói vừa cổ ý thổi vào lỗ tại cô, làm cho cả người Hàn Mộc Tử phát run.
Người này. Thật đúng là kẻ lưu manh.
Cô quay mặt đi, tránh đôi môi nóng bỏng của anh: “Em không quan tâm, tóm lại anh đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì vĩnh viễn đừng mong em suy nghĩ đến chuyện này.”
“Đây là uy hiếp anh?”
“Đúng.”
“Được.” Dạ Mạc Thâm mấp máy môi, sau đó cười nói: ‘Đến mạng anh còn có thể cho em, còn có cái gì anh không thể đáp ứng?”
Hô hấp của Hàn Mộc Tử cứng lại, không nói tiếp.
Một lát sau Dạ Mạc Thâm đứng dậy một lần nữa, Hàn Mộc Tử cũng khôi phục tự do, cô rút điện thoại di động từ sau lưng ra, nhìn thoáng qua trạng thái của Facebook, Đậu Nhỏ cũng không gửi tin nhắn đến nữa, cô nghĩ ngợi lung tung rồi thoát ra.
Ngược lại cô quay đầu nhìn Dạ Mạc Thâm đang ngồi bên giường chỉnh lại cổ áo: “Ngày đó có mấy người theo dõi em, anh tra được cái gì rồi?”
Động tác của Dạ Mạc Thâm dừng lại một chút, nhớ tới kết quả mà Tiêu Túc nói cho mình biết kia, sau đó lạnh lùng nói: “Không có.”
“Không có?”
Hàn Mộc Tử nhăn đôi mi thanh tú: “Đã qua mấy ngày rồi mà? Anh còn không tra được?”
Dạ Mạc Thâm quay đầu lại, thấy vẻ mặt của cô hoàn toàn là tại sao anh có thể vô dụng như vậy.
Lông mày của anh vô thức nhăn lại, nếu như nói cho cô biết người làm chuyện này, tương đương với việc xé rách vết thương năm đó của cô một lần nữa.
Nếu như không nói, ấn tượng của cô đối với mình sẽ hạ xuống.
Đường đường là tổng giám đốc Dạ của tập đoàn nhà họ Dạ, ngay cả một người theo dõi cũng không tra được, bị truyền đi không phải rất buồn cười sao?
Hàn Mộc Tử rất thông minh, thấy anh im lặng, bỗng nhiên ánh mắt chuyển hướng: “Anh tra ra rồi có đúng không?”
Dạ Mạc Thâm: “…”
“Không thể nói cho em biết kết quả sao?”
Anh đứng dậy, vuốt nếp gấp cuối cùng trong góc quần áo rồi nhẹ nhàng nói: “Tóm lại, sẽ không còn có người theo dõi em nữa, khoảng thời gian này em rất an toàn.”