Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1313

Sau khi Tiểu Nhan nhận được ánh mắt của anh, đã biết Hàn Thanh hiểu ý của cô, mà lúc này ba Chu cũng lấy lại tinh thần: “Con bé này thì thầm với Tiểu Thanh đấy? Đến đến đến, Tiểu Thanh chúng ta tiếp tục uống.”

“Vâng bác.”

Hàn Thanh giơ ly rượu lên cụng ly với ba Chu ly.

Một chén, hai chén, ba chén…

Tiểu Nhan ở bên cạnh thấy thế thì có chút nóng nảy, bởi vì theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, thế nhưng hai người này cũng không có ý muốn ngừng lại. Vừa rồi cô rõ ràng đã nhắc đến với Hàn Thanh, chẳng lẽ anh nghe không hiểu ý của mình? Đây không có khả năng đầu, với sự thông minh của anh, coi như không cần cô nói thì anh đoán thôi cũng có thể đoán được.

Như vậy anh làm vậy là có lý do gì?

Ngay lúc Tiểu Nhan chuẩn bị mở miệng nói gì đó, Hàn Thanh hiển lộ ra men say, nhưng tay vẫn vững vững vàng vàng mà cầm cái chén lên trên mặt bàn,sau đó áy náy mà cười với ba Chu.

“Thật ngại quá bác gái, tửu lượng của cháu có chút kém.”

Nghe nói thế, ba Chu trong nháy mắt vui mừng, vỗ bắp đùi của mình nói: “Tiểu Thanh, nhanh như vậy đã say rồi à? Tửu lượng này của cháu không được đâu? Lúc này mới uống bao nhiêu!”

Một bên La Tuệ Mỹ nghe nói thế, bóp nhẹ ba Chu một chút, ba Chu biết bà ấy có ý gì, nhưng giờ phút này vẫn rất vui sướng.

“Thật không thể uống nữa à? Bác mới vừa làm nóng người, còn chưa uống thống khoái đâu!”

Kỳ thật ba Chu cũng uống đến không sai biệt lắm rồi, ông ấy biết mình không thể uống nhiều, nhưng có một số việc một khi đã bắt đầu, chỉ cần đối phương không có bại, mình cũng không tiện hộ ngừng, cho nên chỉ có thể giằng co mãi.

Nếu như Hàn Thanh ngã xuống, vậy ông ấy kiểm lời được mặt mũi cũng không cần lại uống rượu, đơn giản vẹn toàn đôi bên. Cho nên nhìn bên ngoài là ba Chu đang bảo Hàn Thanh tiếp tục uống với ông ấy, nhưng trong lòng lại nghĩ nhanh gục đi, cháu ngã xuống thì tôi cũng không cần uống.

Mà Hàn Thanh cũng không có phụ kỳ vọng của ông ấy, một tay đỡ trán: “Thật xin lỗi bác trai, thật sự không thể uống nữa ạ.”

Ba Chu: “Như vậy sao được? Mới uống bao lâu, Tiểu Thanh, cháu…””Được rồi?”

La Tuệ Mỹ lại bóp ba Chu một chút, lần này dùng sức hơn một chút, còn hung hăng mà trừng ba Chu, oán giận nói: “Có thể có chút phong thái của trưởng bối không vậy? Hàn Thanh đã nói không uống được nữa, ông còn bắt cháu nó uống à?”

“Khụ khụ…” Ba Chu ho nhẹ, khoát khoát tay: “Được thôi, Hàn Thanh không uống được nữa, vậy thì không uống, con bé Nhan Nhan, cho bạn trai con uống chút canh giải rượu, sau đó dìu cậu ấy đi nghỉ ngơi đi.

Nghe vậy Tiểu Nhan thở dài một hơi, tranh thủ thời gian bê canh giải rượu ở bên cạnh cho Hàn Thanh: “Uống trước một chút đi, sau đó em dìu anh đi nghỉ ngơi.”

Hàn Thanh tiếp nhận uống mấy ngụm, sau đó Tiểu Nhan dìu anh đi nghỉ ngơi.

Bọn họ vừa đi, ba Chu vẫn luôn gắng gượng rất cục ở thời điểm này buông lỏng cái chén trong tay ra, sau đó thân thể vô lực ghé vào trên mặt bàn, một bên thở dài nói: “Cậu bạn trai này của Tiểu Nhan… Tửu lượng không kém thế này đâu.” Nghe nói thế, La Tuệ Mỹ thực sự không kiềm được mà mắt trợn trắng, ghét bỏ mà nói: “Vậy cũng không đâu, mà lại người ta đang tuổi trẻ, chuốc say cậu ấy thì có gì tốt với ông chứ? Nếu như có thể cậu ấy cũng là con rể tương lai của chúng ta đấy!”

Ba Chu ghé vào trên mặt bàn, không nhúc nhích, nghe vậy chỉ là nói: “Bà không hiểu, tôi đây là đang thử cậy ấy.”

“Thử? Thử cái gì?””Thử xem tấm chân tình của cậu ta với Tiểu Nhan nhà chúng ta.”

La Tuệ Mỹ nghe xong lời này càng thêm bỏ tay rồi: “Thử tấm chân tình? Ông cũng thật là lợi hại nhỉ, dùng tửu lượng thử chân tình.”

“Hừ, bà không hiểu, tôi mới không muốn giải thích với bà!”

Ba Chu đã có chút uống say bắt đầu nóng nảy như đứa trẻ, La Tuệ Mỹ không làm gì được ông ấy, chỉ có thể dỗ ông ấy uống canh giải rượu, ai biết ba Chu lại còn nói: “Ai muốn uống loại đồ vật này? Tửu lượng của tôi tốt như vậy, căn bản cũng không cần, lấy đi lấy đi, tôi không uống.”

“Không uống? Này là tôi vất vả nấu để nấu canh giải rượu, ông dám không uống thì có tin bà đây chém ông không?”

Ba Chu: “…”

Mà đổi thành Tiểu Nhan dìu Hàn Thanh đi về phía phòng của mình, lúc đi vào phòng nhìn thấy chiếc giường trần ngập hơi thở thiếu nữ của mình, trong đầu Tiểu Nhan mới lộp bộp một tiếng mà kịp phản ứng.

Cô làm sao lại dìu người đến phòng của mình chứ, kỳ thật trong nhà cô có phòng cho khách, cô hoàn toàn có thể mang anh đến khách phòng mà.

Lúc Tiểu Nhan do dự muốn nửa đường chuyển hướng hay không, Hàn Thanh đã ngã xuống giường lúc cô còn đang đỡ.

Tiểu Nhan: “

Được thôi, lần này đổi đường không thành.Sau khi Hàn Thanh nằm xuống, nhắm mắt lại đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, lông mày có chút nhíu lại, nhìn bộ dạng rất thống khổ.

“Anh không sao chứ?”

Tiểu Nhan vốn đang xấu hổ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì mấy thứ xấu hổ kia toàn bộ vứt ra sau đầu, tranh thủ thời gian ngồi xuống mép giường, khẩn trương nhìn Hàn Thanh.

Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, đứng dậy nói: “Anh chờ một chút.”

Sau đó chạy vào trong toilet, cầm khăn mặt rửa sạch sẽ lại vắt khô, rồi chạy trở về lau mồ hôi cho Hàn Thanh.

Hàn Thanh uống rất nhiều rượu, thật ra tửu lượng của anh còn có thể, nhưng mà uống quá nhiều vẫn sẽ khó tránh khỏi cảm thấy không dễ chịu, cảm giác được có thứ gì lạnh buốt đang lau ở trên trán của mình, Hàn Thanh mở to mắt, một đôi mắt màu nhạt nhìn thấy cô gái nhỏ nhà anh đang một mặt khẩn trương nghiêm túc giúp anh lau trấn lau mặt.

Thấy anh mở to mắt, Tiểu Nhan nhịn không được nói: “Anh làm sao không nghe em thế? Nhận thua sớm một chút, không phải tốt hơn sao? Không phải uống xong biến thành bộ dạng hiện tại, có phải rất khó chịu hay không? Nếu không em lại đi nấu canh giải rượu nhé?”

Cô vừa nói xong, tay đã bị Hàn Thanh nắm lấy.

“Không cần phiền thế, tôi không sao.” Môi mỏng của Hàn Thanh mấp máy, nhàn nhạt nói, thật ra anh không nhận thua sớm như thế cũng là có nguyên nhân, đều là đàn ồn, sao anh có thể nhìn không ra sự thăm dò trong mắt của ba Chu, có thể nhận thua, nhưng anh cũng không thể bại quá sớm, cũng không thể bại quá muộn, cho nên Hàn Thanh chỉ có thể khống chế thời gian và tửu lượng của mình, không sai biệt lắm thì dừng lại.

Cho nên từ ánh mắt về sau của ba Chu mà xem, anh hẳn là thành công.

Chỉ là những chuyện này vẫn không nên nói cho.

cô gái nhỏ là tốt nhất.

Hàn Thanh lấy khăn mặt trong tay cô lấy ra, sau đó tay dùng sức, thân thể của Tiểu Nhan nghiêng về phía trước, ngay sau đó một cái tay khác quấn lên cô, ôm cô thật chặt.

Tiểu Nhan trực tiếp ghé vào trên người của Hàn Thanh.

Ây…

Anh đang làm cái gì vậy? Tiểu Nhan vô ý muốn giãy dụa, dù sao đây cũng là trong nhà mình, hơn nữa ba mẹ của cô đều ở đây, vừa rồi lúc dìu anh vào lại không có đóng cửa, nếu lát nữa La Tuệ Mỹ bởi vì lo lãng mà chạy vào, sau đó thấy cảnh này thì phải làm sao bây giờ?

Đây là rất lúng túng nha.

Ngay lúc Tiểu Nhan đang giãy dụa, Hàn Thanh tăng lực đạo trên tay mà nắm chặt, cái cằm nhẹ nhàng tựa ở trên đỉnh đầu của Tiểu Nhan, mùi hương ngọt ngào của cô gái quanh quẩn nơi đầu mũi.

Đừng lôn xộn, để cho anh ôm một lát.”

Giọng nói của anh khàn khàn, lại nặng nề mà khác ở trong lòng Tiểu Nhan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK