Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1296

Giang Tiểu Bạch đỏ hết cả mặt mũi, chạy đi mất. Tiêu Túc vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, sờ sờ hai má tỏ vẻ khó hiểu.

Rõ ràng vừa nãy khi lợi dụng mình thì cô ta coi đó như là điều đương nhiên, thậm chí còn cà khịa anh lợi dụng lại, vậy mà anh vừa mới ra tay đã sợ rồi là sao? Xem ra cũng thích nhưng không dám nhích, vậy mà còn đứng trước mặt anh ra vẻ là một người trưởng thành. Vốn dĩ anh chỉ định tiến lại gần một chút, ai mà biết được lại dọa cô chạy mất luôn rồi.

Sau khi Giang Tiểu Bạch chạy mất, chính bản thân Tiêu Túc cũng không để ý rằng mình vẫn luôn cười nãy giờ. Còn tổng giám đốc Triệu cũng không biết từ đầu xuất hiện, đi đến phía sau Tiêu Túc, nói ý: “Người trẻ tuổi đúng là thích thật, hăng hải quá! Trợ lý Tiêu có mắt nhìn đó nha, cô gái kia thực sự rất xinh đẹp. Tổng giám đốc Triệu cười tít mắt khen Giang Tiểu Bạch. Tiêu Túc liếc nhìn anh ta, nét mặt hờ hững “Cảm ơn.”

Giám đốc Triệu nhưởng mày: “Vậy là trợ lý Tiêuthừa nhận cô gái kia là bạn gái của cậu rồi à?”

Tiêu Túc gật đầu: “Ừ.”

Mặc dù anh ta biết đây chỉ là đóng giả nhưng nếu ông già này đã có quan hệ gần gũi với nhà họ Giang thì câu trả lời của anh lúc này cũng khá là quan trọng. Chẳng may mà ông già đến nói năng linh tinh với nhà họ nhà họ Triệu đúng là gây thêm phiền toái cho Giang Tiểu Bạch. “Được đấy. Chúc mừng hai người. Nhìn hai người tình cảm thắm thiết như vậy chắc là cũng sắp có chuyện tốt rồi đúng không?”

Tiêu Túc chỉ cười mà không nói gì, giám đốc Triệu cũng không tiếp tục xét hỏi nữa.

Buổi tiệc sinh nhật kết thúc xong giám đốc Triệu cũng không biết nói gì với ông cả của nhà họ Giang. Sau khi giám đốc Triệu và Tiêu Túc rời đi, ông cả trực tiếp nói lớn với ông ba: “Cậu ba, Tiểu Bạch có người bạn trai tài giỏi như vậy mà cậu cứ giấu giấu giếm giếm không cho chúng tôi biết là thế nào?”

Giang Ngạn Kha tỏ vẻ khó hiểu: “Anh cả, anh đang nói gì thế?”

“Cậu ba không phải giả vờ nữa. Cậu vẫn còn muốn giấu giếm thân phận và danh tiếng của người đó sao? Anh Tiêu hôm nay đến tuy không nói rõ thân phận của mình nhưng tôi biết rằng tập đoàn nhà họ Triệu rất muốn hợp tác với tập đoàn nhà họ Dạ. Anh Tiêu nói gì giám đốc Triệu nghe nấy, tôi thấy thân phận của anh Tiêu cũng không hề đơn giản.”

Giang Ngạn Kha: “Nhưng việc này thì có liên quangì đến Tiểu Bạch? À, anh muốn nói đến việc hai người họ quen biết nhau phải không? Anh Tiêu không phải đã nói rồi sao? Hai người họ chỉ là bạn bè thôi.”

“Nói vậy mà cậu cũng tin sao? Nhớ lại biểu cảm của anh ta trước khi nói câu đó mà xem. Anh ta suy nghĩ một lúc rồi do dự rất lâu mới trả lời. Hơn nữa tôi vừa nghe giám đốc Triệu nói là anh ta rất thích Tiểu Bach.”

“Hả?” Giang Ngạn Kha vô cùng khó hiểu: “Nếu đã như vậy thì tại sao anh ta…”

“Chắn chắn là do Tiểu Bạch chưa giới thiệu nên anh ta cũng không muốn nói linh tinh. Coi bộ anh ta cũng rất để ý đến tâm tư của Tiểu Bạch.”

Giang Ngạn Kha bị Giang Ngạn Minh làm cho bối rồi hết cả, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Giang Ngạn Minh vỗ vỗ bả vai ông ta, vẻ mặt mừng rỡ vui vẻ: “Được đẩy cậu ba, có cô con gái giỏi giang như vậy. Cậu về thử nghe ngóng xem anh Tiêu kia mấy hôm tới có thời gian rảnh không, nhà họ Giang chúng ta mời anh ấy một bữa cơm.

Giang Ngạn Kha: “

Buổi tiệc sinh nhật kết thúc, mọi người ai về nhà nấy, Giang Ngạn Kha vẫn cứ mơ màng mông lung, con gái ông và Tiêu Túc kia thật sự là người yêu của nhau sao? Vì thế nên ông tính chuẩn bị đi tìm con gái hỏi cho rõ ràng nhưng được tin là cô đã đi về trước rồi.

Vốn dĩ Giang Tiểu Bạch định bắt taxi đi về trước vì cô biết buổi tiệc kết thúc xong sẽ có rất nhiều người muốn hỏi chuyện cô nên cô phải khẩn trương rời khỏiđó. Kết quả là vừa đi ra đường lớn thì một cái xe dừng lại ngay trước mặt, rồi cửa sổ xe hạ xuống lộ ra gương mặt của Tiêu Túc trước mắt cô. “Lên xe.”

“Tiêu Túc?” Giang Tiểu Bạch tròn mắt nhìn: “Không phải anh đã đi từ lâu rồi sao?”

Tiêu Túc nhếch miệng, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lạnh lùng nói: “Lên xe nhanh, chỗ này không được đỗ xe.”

Không làm gì khác được, Giang Tiểu Bạch nhìn xung quanh rồi nhanh chóng mở cửa vào xe ngồi ghế bên cạnh, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Sao anh vẫn ở đây? Theo tôi được biết thì anh và giám đốc Triệu đã sớm ra về rồi mà?”

Tiêu Túc liếc nhìn cô một cái: “Mọi hành động của tôi cô đều nằm rõ hết à? Quan tâm tôi đến vậy luôn hả?”

Giang Tiểu Bạch: “

Cô không biết nói gì chỉ nhìn Tiêu Túc, nói chung là cô không ngờ rằng anh ta lại nói ra được những lời như vậy, tròn mắt cứng họng một lúc cô mới phản ứng lại, nói chậm rì rì: “Ai bảo anh là khách mời đặc biệt của hôm nay chứ, thu hút hết tất cả ánh nhìn của mọi người. Cho dù tôi có cố gắng không chú ý thì cũng buộc phải chú ý thôi.”

“Vậy cơ đấy?”

Tiêu Túc nhìn cô thắt chặt dây an toàn rồi không nói gì nữa, nhìn về phía trước tập trung lái xe.Thật ra anh đúng là đã rời đi rồi nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên quay về xem tình hình thế nào vì Giang Mai có vẻ rất thích kiếm chuyện, vì vậy nên anh đã quay lại đây, đúng lúc gặp Giang Tiểu Bạch đi ra. Đương nhiên là những chuyện này Tiêu Túc sẽ không nói cho Giang Tiểu Bạch biết.

Nhưng dễ nhận thấy Giang Tiểu Bạch không có ý bỏ qua vấn đề này, thấy anh không trả lời nhưng vẫn tiếp tục gặng hỏi: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy. Sao anh lại quay lại?”

“Làm rơi đồ nên quay lại lấy.”

“Rơi đồ? Rơi cái gì?”

Giang Tiểu Bạch chớp chớp mắt rồi lại quay ra nhìn bộ dạng của anh, bỗng nhiên nhìn anh vẻ suy xét: “Không phải anh cố ý quay lại tìm tôi đấy chứ?”

Nếu không thì sao có thể trùng hợp như vậy được.

Cô vừa đi ra là xe của anh đã dừng ở trước mặt.

Nghe xong, Tiêu Túc nhìn cô, ánh mắt khó mà diễn tả bằng lời: “Nằm mơ đi.”

“Lại là cái câu này. Anh không đồng ý thừa nhận thì thôi, tôi tự biết là được rồi. Anh chính là cố ý quay lại đón tôi mà!”

Anh cũng không có ý định phản biện lại vì đúng là anh quay lại để đón cô thật. “Ôi trời, tôi nói này Tiêu Túc, không phải anh định chơi tôi thật đó chứ?”

Xoạt…

Xe bỗng kêu lên vô cùng chói tai, Tiêu Túc dừng gấp ở bên đường: “Cô vừa nói gì cơ?”

Giang Tiểu Bạch bị tiếng xe kêu vừa nấy dọa cho một phen hết hồn. Xe dừng rồi vẫn chưa bình tĩnh lại.

Anh giở trò gì vậy? Cho dù có xúc động quá thì cũng không đến mức như này chứ?

iêu Túc cau mày: “Sau này đừng có đùa như vậy Giang Tiểu Bạch nhếch mày: “Đùa tý mà anh có nghiêm túc vậy không?!

Tiêu Túc không nói gì Nhìn a anh ta, Giang Tiểu Bạch không biết là đ ao nhưng có vẻ sắp lớn chuyện rồi Cô cưè hai cái, sau đó nói: “Đương nhiên tôi biết giữa chúng ta chỉ là đóng kịch nên tôi chỉ đang nói đùa thôi. Nếu anh cảm thấy tôi nói gì không đúng thì bảo im miệng là được rồi, có cần phải làm như vậy không?

Đừng nói đến chuyện Giang Tiểu Bạch tôi không thích anh, cho dù một ngày nào đó tôi có thích anh đi chăng nữa, chỉ cần trong lòng anh không có chỗ cho.

tôi thì tôi cũng không phải loại người bám đuôi dai dẳng không buông. Đóng kịch là đóng kịch, đời thực là đời thực, tôi phân biệt rất rõ ràng nên là anh không cần phải lo lắng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK