Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 557

Ngay từ đầu Hàn Tử đã không tin, cảm thấy anh ta gạt mình. Lúc cô muốn giãy dụa lại nghe được vài tiếng bước chân độn.

Hơi thở của Hàn Tử lập tức dừng lại, dù sao thì lúc nãy cô cũng sợ hãi cho tới tận bây giờ vẫn còn, vì cô bị Dạ Mạc Thâm kéo vào chỗ tối nên rất dễ nhìn thấy sự sáng sủa ở bên ngoài từ chỗ này.

Hai người đàn ông mặc đồ đen đi về phía này, vẻ mặt hai người đó hoảng sợ nhìn ngó xung quanh sau đó trầm giọng hỏi.

“Xảy ra chuyện gì? Người đâu rồi?”

“Không phải lúc nãy nói cậu theo dõi còn tôi đi toilet sao?”

cmn không phải là cậu để tôi đợi cậu à? Ai mà biết cậu đi toilet lâu như vậy, nhịn một chút không được hả? Bây giờ mất dấu rồi đó? Lấy gì đem về báo cáo đây?”

Nói xong đột nhiên hai người dừng bước.

Một trong số họ nhìn xung quanh, sau đó lại “Có khi là cô ấy biết chúng ta theo dõi cô ấy cho nên sau đó mới trốn ở đầu đó xung quanh đây?”

Nghe vậy hơi thở của Hàn Tử đông cứng lại, đôi tay che trên miệng cô dần buông lỏng ra, Hàn Mộc Tử trừng to måt.

Buông tay ra ngay lúc này là vì muốn cô trong lúc bất cẩn mà phát ra âm thanh đúng không? Hàn Mặc Tử ở trong bóng tối hung dữ trừng mắt nhìn Dạ

Mạc Thâm, vừa định nói gì đó thì người trước mặt đột nhiên người xuống, không báo trước mà hôn lên cô.

Cô ngày ngắn cả người.

Thì ra trong lúc này anh buông tay ra không phải vì cái gì khác mà là vì cái này

Hàng mi run run, Hàn Mặc Tử chớp mắt, lúc định đưa tay đẩy anh ra thì lại ý thức được làm như vậy có thể phát ra tiếng động, sẽ bị hai người ở ngoài kia phát hiện.

Thế là động tác của cô đành phải dừng lại, sau đó lại nghe hai người kia nói.

“Cũng không tới nỗi trốn rồi chứ, khoảng cách xa như vậy làm sao cô ấy biết chúng ta theo dõi cô ấy, huống hồ gì đây là chung cư, có thể là cô ấy về nhà rồi.”

Một tay Dạ Mạc Thâm năm cái cảm mềm mại của cô, cạy mở hàm răng cô.

Hàn Mộc Tử vô thức năm chặt cổ áo của Dạ Mạc Thâm, đôi mắt xinh đẹp mở thật to, các đầu ngón chân trong giày cũng co quắp lại, căng thẳng tới mức không dám phát ra một chút tiếng động nào.

“Vậy làm sao bây giờ? Hôm nay cứ về báo cáo như vậy thôi ha?”

“Còn nhiều thời gian mà, đi về trước đi.”

Nghe được tiếng bước chân đi xa dần, lòng của Hàn Mộc Tử cũng dần bình tĩnh lại, tới khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất thì Hàn Mộc Tử mới phản ứng được, muốn đẩy Dạ Mạc Thầm ra. Lúc này Dạ Mạc Thâm đã hòn rất sâu, cơ thể cao lớn đề lên người cô, cơ thể của hai người dính sát vào nhau.

Nhiệt độ nóng rực trên người anh truyền tới cách một lớp áo khiến cho người ta vô thức muốn tránh né.

Hàn Mộc Tử giãy dụa lui ra, muốn tránh khỏi sự ngang ngược của Dạ Mạc Thâm. Hai người cử ở trong bóng tối mà kẻ bước tới người bước lùi cả một buổi, cuối cùng Dạ Mạc Thâm cũng quyến luyến rời môi lưỡi của mình ra, tựa lên cái trán trắng noãn của cô mà thở doc.

Hàn Mộc Tử chỉ cảm thấy môi có cảm giác tê dại đau nhức, cô tức giận tới mức vung tay tát người kia một cái: “Thả tôi ra.

“Sao?”

Dạ Mạc Thâm trầm giọng cười cười.

“Lúc nãy không dám lên tiếng, bây giờ người ta đi rồi thì bắt đầu nổi giận với anh

Hàn Mặc Tử: “M “Xem anh như người gần gũi cho nên không sợ anh hả?”

Hàn Mặc Tử: “Anh buông ra.”

“Mặc Tử.” Dạ Mạc Thầm xích lại gần, bờ môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào cô.

“Người lúc nãy em gọi là anh”

Lại là chuyện này…

Chỉ cần nghĩ tới chuyện bản thân để lộ ra tâm lý và cảm xúc trước mặt anh là cảm giác xấu hổ của Hàn Mộc Tử lại kéo tới, cô đẩy mạnh Dạ Mạc Thâm ra, tức giận xoay người bỏ đi.

“Không cần đồ nữa rồi hả?”

Giọng của Dạ Mạc Thâm từ phía sau truyền tới.

Hàn Mộc Tử giận tới mức không thèm trả lời anh dù chỉ một câu mà đi thắng tới thang máy.

Bây giờ cô chỉ muốn về nhà, cái tên khốn Dạ Mạc Thâm.

Ting…

Thang máy tới, Hàn Mộc Tử đi thẳng vào.

Vừa mới xoay người lại thì trước mặt có thêm một thân hình cao lớn, trên tay anh còn cầm theo hai túi đồ mà lúc nãy cô vứt trên đất.

Trông thấy anh, Hàn Mặc Tử lập tức nhấn nút đóng cửa thang máy nhưng tốc độ đóng của thang máy quá chậm, Dạ Mạc Thâm cong môi cười nhè nhẹ bước tới, sau đó còn cố ý đứng kế bên cô.

Hàn Mặc Tử làm mặt lạnh, đứng cách xa anh ra một chút. Thang máy đi lên, không lâu sau đã tới tầng của Hàn Mộc Tử, cô bước khỏi thang máy, Dạ Mạc Thâm cũng bước ra.

Hàn Mặc Tử hơi tức giận quay đầu lại: “Anh đừng có đi theo tôi, máy thử đó đó tôi cũng không cần

Dạ Mạc Thâm ngước mắt nhìn, ánh mặt đáp lên khuôn mặt giận dữ của cô.

Vì lúc này vừa khóc nên xung quanh mặt của cô còn hơi hồng hồng, nhưng nóng bỏng nhất thì lại là… Mỗi của cô.

Vừa đỏ vừa sưng.

Nghĩ tới đây là kiệt tác của mình, đáy mất của Dạ Mạc Thâm lại hiện lên nét cười ranh ma “Mấy thứ này em đều mua bằng tiền đó.” Anh nói.

Ánh mắt ranh ma của anh bị Hàn Mộc Tử bắt được, cô tức giận nói: “Ánh mắt của anh là sao đây?”

“Anh cứu em mà” Anh lại nói.

“Theo lý mà nói, em hàn là nên lấy thân để bảo đáp mới phải.

Dạ Mạc Thâm bước tới, củi người, một tay chống lên bên cạnh cô, dùng đôi mắt màu mực đen láy nhìn chằm chằm vào cô: “Trước khi thỏa mãn cơ thể của anh thì em có thể thỏa mãn cái dạ dày của anh không?”

Hàn Mộc Tử: “

“Haha.” Cô đưa tay giật lấy cái túi trong tay Dạ Mạc Thâm, sau đó quay người đi tới trước cửa nhà mình bấm mật khẩu, sau khi mở cửa rồi thì đi thắng vào, lạnh lùng nhìn người đứng ở ngoài nói: “Hôm nay cảm ơn anh, nhưng tôi muốn nói là nếu anh không xuất hiện thì có khi tôi còn không có bị dọa cho sợi như vậy, với lại trước khi hai người đó tìm được tôi thì có lẽ tôi đã lên lầu rồi”

Nói xong Hàn Mộc Tử đóng cửa cải rầm.

Hàn Mộc Tử cầm hai túi đồ dựa vào cửa, nhớ tới hai người lúc nãy theo dõi cô thì tâm trạng vẫn lên xuống liên tục. Ngay từ đầu cô đã cảm giác được là có người theo dõi mình cho nên cô sợ, nhưng sau khi phát hiện người theo dõi cô lại là Da Mạc Thâm.

Cô lập tức nổi giận, nhưng không ngờ… Ở phía sau lại thật sự có người đang theo dõi cô.

Rất khó tưởng tượng được nếu như Dạ Mạc Thâm không xuất hiện, nếu bản thân không bước nhanh một chút thì có phải là tối nay cô sẽ

Suy nghĩ cẩn thận, Hàn Mặc Tử cảm thấy cuộc sống của mình đều đã bị làm cho rồi tung lên.

Cô cởi giày đi vào nhà, mở tủ lạnh ra bỏ đồ ăn vào, vừa để vừa nghĩ.

Vậy còn Dạ Mạc Thâm thi sao? Sao anh lại xuất hiện ở đây vào lúc nửa đêm?

Chẳng lẽ anh đã biết trước là cô sẽ bị người ta theo dõi? Nếu như anh không biết trước thì tại sao lại nói cho cô biết là có người đến, cứ như là đang cố tình cảnh tỉnh cô.

Nghĩ tới đây thì động tác của Hàn Mộc Tử dừng lại, cô bằng nhiên quay người đi ra mở cửa. Quả nhiên là Dạ Mạc Thâm vẫn chưa đi, đứng im tại chỗ như cũ, thấy cô mở cửa, anh hơi cau mày: “Suy nghĩ thông suốt rồi hả?”

Hàn Mộc Tử cắn răng, nghiêng người tránh qua một bên.

“Vào đi!” Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm cong lên trông thật gian, hai chân thẳng tắp bước vào, Hàn Mộc Tử đóng cửa rất mạnh, suýt chút nữa thì đập vào gáy của anh nhưng anh cũng không quan tâm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK