Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 746

Người phụ nữ trước mặt này, đích thực không quá giống với những người phụ nữ đến bắt chuyện với anh gần đây.

Ánh mắt mà cô nhìn anh tràn ngập bi thương, hoàn toàn không có một tia bối rối, loại cảm giác này vô cùng chân thật.

“Cứu em…”

Hàn Mộc Tử còn đang cầu xin anh, nhưng mà sự tuyệt vọng trong đáy mắt cũng ngày càng đậm hơn.

Người đàn ông luôn không nỡ để cho cô chịu một chút đau khổ nào, bây giờ lại đứng ở một bên, thờ ơ nhìn.

Chẳng lẽ, thật sự như lời mà Tô Cửu và Hàn Thanh nói, anh ấy thật sự không nhận ra cô nữa rồi hay sao?

Nhưng mà, vì sao anh lại không nhận ra cô chứ? Vì sao?

Hàn Mộc Tử không nhịn được mà hô to: “Em không tin, em không tin anh lại không nhận ra em, nhất định là có chuyện gì đó, các người buông tôi ra.”

Mắt thấy cánh tay trắng trẻo của cô bị hai người đàn ông bóp đến đỏ lên, huyệt thái dương của Dạ Mạc Thâm nhảy thẳng lên “Thình thịch”. Anh nhíu mày, vừa định bảo bọn họ buông cô ra thì một giọng nam trầm ổn lại xen vào.

“Thật xin lỗi, quấy rầy một chút, em gái của tôi đã nhận nhầm người rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ dẫn con bé trở về, có thể buông con bé ra hay không?”

Hai người đang giữ Hàn Mộc Tử cũng phát hiện ra vẻ ngoài của anh ta không giống với người phụ nữ này, nhưng nhìn Hàn Thanh, quần áo gọn gàng, cũng không giống với kẻ lừa đảo.

Vì thế hai người bèn buông cô ra.

Hàn Mộc Tử vừa được tự do thì lại muốn đi qua chỗ của Dạ Mạc Thâm, nhưng thình lình lại bị Hàn Thanh túm lấy cánh tay.

“Em đừng làm loạn nữa, trở về đi.”

“Anh, anh buông em ra, em muốn hỏi anh ấy cho rõ ràng, sao anh ấy lại không nhận ra em chứ? Em không tin… Nhất định là có chỗ nào đó xảy ra vấn đề. Anh, anh giúp em giúp em được không? Không, em không cần anh giúp em, anh buông em ra, em tự mình đến hỏi là được rồi.”

Bởi vì Dạ Mạc Thâm, cảm xúc của Hàn Mộc Tử lại bắt đầu không thể không chế được. Vốn là cái giả dụ mà anh nói cho cô nghe ở trên xe đã làm cho cô không thể nào chịu nổi rồi.

Bây giờ lại phát hiện hóa ra chuyện này là thật, Dạ Mạc Thâm con lạnh lùng thờ ơ đứng nhìn như thế, cũng đã khiến cho cô nhanh chóng đến gần với sự sụp đổ.

Sức lực của Hàn Thanh rất lớn, anh giữ lấy cô, không cho cô tiếp tục đi lên phía trước nửa bước.

Anh ta ngẩng đầu, tầm mắt hướng tới Dạ Mạc Thâm.

Dạ Mạc Thâm cũng nhìn anh ta.

“Thật xin lỗi, em gái của tôi, con bé đã nhận nhầm người rồi. Làm cho cậu đây gặp phải phiền phức, tôi thay em gái xin lỗi cậu, cậu đây sẽ không để bụng chứ?” Dạ Mạc Thâm: “…”

Khóe môi của anh giật giật, làm ra một tư thế xin cứ tự nhiên.

Hàn Thanh liền kéo Hàn Mộc Tử đi ra ngoài, Hàn Mộc Tử không chịu, vẫn giãy dụa, ánh mắt thì cứ luôn đuổi theo Dạ Mạc Thâm.

“Anh, anh buông em ra, em có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh ấy, anh buông em ra đi mà… Buông em ra…”

Sức lực của cô không địch lại Hàn Thanh, chỉ có thể nhìn Dạ Mạc Thâm rời đi cách mình ngày càng xa.

Dạ Mạc Thầm nghĩ, nữ sinh này đúng là đã nhận nhầm người rồi, bằng không… Không sẽ điên điên cuồng cuồng như vậy trước mặt anh trai của mình.

Nhưng mà, chuyện này có quan hệ gì đến anh đâu?

Anh xoay người, cất bước rời đi. Không biết đã đi ra ngoài được bao xa, bỗng nhiên anh nghe được tiếng khóc của người phụ nữ ấy.

Bước chân của Dạ Mạc Thâm đột nhiên đứng lại tại chỗ trong vô thức, thân thể cũng theo bản năng mà quay đầu lại.

Chỉ là liếc mắt nhìn một cái, Dạ Mạc Thâm liền nhìn thấy người phụ nữ vẫn luôn cố nén nước mắt ở trong hốc mắt ban nãy, lúc này cuối cùng cũng khóc to như mưa, từng giọt từng giọt nước mắt to như hạt đậu tranh nhau rơi xuống.

Cô cứ một mực hô “Không cần”, có lẽ là cuối cùng bởi vì cảm xúc quá mức kích động, liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Sau đó Dạ Mạc Thâm lại nhìn thấy người đàn ông giúp đỡ cô bế thẳng cô lên, vào một bên ghế trong xe.

“Cậu Thâm, cậu đang nhìn cái gì vậy?”

Người đi theo phía sau anh hỏi một câu.

Nghe câu đó, Dạ Mạc Thâm mới hồi phục tinh thần, anh lắc đầu.

“Không có gì.”

Anh cũng không biết vì sao mình lại nhìn người phụ nữ kia lâu như vậy, đôi môi mỏng nhếch lên kia, giọt nước mắt trong đôi mắt xinh đẹp kia, giống như đã được khảm sâu trong đáy lòng của mình vậy.

Thật sự là… Nhận nhầm người sao?

“Đúng rồi cậu Thâm, tôi đưa cho cậu cái này!”

Người bên cạnh đưa cho anh một cái khăn tay sạch sẽ.

Dạ Mạc Thâm cau mày lại: “Làm cái gì thế?”

Vẻ mặt của người bên cạnh sợ hãi: “Không phải là cậu Thâm có chứng ưa sạch sẽ sao? Bình thường chỉ cần người khác huých vào cậu một cái thôi, cả người của cậu sẽ không thoải mái, nhất định phải lập tức làm khử trùng. Cậu đã quên rồi à? Ban nãy người phụ nữ kia có nắm vào tay của cậu.”

Lời nói của đối phương khiến anh sững sờ tại chỗ.

Đúng vậy, ban nãy người phụ nữ kia nắm tay của anh, nhưng mà anh lại không hề có cảm giác chỗ đó không thoải mái. Lúc ấy thậm chí anh còn có một loại cảm giác tê tê dại dại chui vào trong trái tim.

Không chỉ như vậy, hình như anh… Còn chủ động cầm một nhúm tóc đen của người phụ nữ đó rồi ngắm nghía, niết ở trong lòng bàn tay.

Ngày thường, anh không có như thế.

Dạ Mạc Thâm chau mày, nhận lấy khăn tay được đưa tới, cúi dầu lau tay. Đôi mắt đẹp đầy nước mắt ấy lại hiện lên ở trước mặt của anh, trực tiếp quấy nhiễu tâm trạng của Dạ Mạc Thâm. Anh ném cái khăn tay trong tay mình cho người bên cạnh, lạnh giọng nói: “Vứt đi.”

“Vâng.” Người bên cạnh tiếp nhận, sau đó khép na khép nép nói: “Cậu Thâm, ông cụ bảo cậu bây giờ sang đó một chuyến.”

Uất Trì Kim? Dạ Mạc Thâm gật đầu: “Tô biết rồi.”

Tòa nhà cổ xưa sang trọng nằm ẩn mình giữa rừng trúc xanh tươi.

Chỗ này, là chỗ mà Uất Trì Kim mua, bởi vì là người Việt Nam, sau này mới phát triển ra nước ngoài. Cho nên ông ta sai người xây dựng chỗ này, xung quanh đều là kiến trúc kiểu Việt Nam.

Từ bản thiết kế đến thành phẩm, Uất Trì Kim vẫn luôn tự mình trông coi.

Có lẽ bất kỳ ai cũng đều khó mà có thể nghĩ đến, chỗ nhà cửa tư nhân này của Uất Trì Kim, lại có thể còn có kiểu nước chảy, ngay cả cánh cửa cũng là cổng hình vòm truyền thống.

Không những như thế, ngay cả đường cũng được đắp bằng những hòn đá nhỏ, trong những khe hở còn có cỏ xanh, ven đường có đủ mọi loại cây cối và thực vật màu xanh, rất có một loại ảo giác rằng đây chính là khu nghĩ dưỡng nghỉ hè.

Đây là phong cách yêu thích của Uất Trì Kim.

Hơn nữa, hễ là có một cuộc đấu giá đồ cổ, ông ta đều sẽ tới.

Phàm là người biết tên của Uất Trì Kim, cũng sẽ biết tên của ông ta được đăng ký cùng với đồ cổ, bởi vì ông ta là một người sưu tầm đồ cổ.

Bóng dáng cao lớn ngay thẳng đi qua cây cầu nhỏ, đi qua con đường đá, sau đó đi vào trong phòng.

“Cậu Thâm đã trở về, ông cụ đang ở trong phòng sách ạ.”

Tuy là ở nước ngoài, nhưng người làm giúp đỡ ở đây của Uất Trì Kim, toàn bộ đều là người Việt Nam, là do trước kia ông ta dẫn sang đây, đều là người già, đều là thân tín.

“Biết rồi.”

Dạ Mạc Thâm đi đến phòng sách, gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nói uy nghiêm.

“Vào đi.”

Lúc này Dạ Mạc Thâm mới đây cửa đi vào.

Một ông cụ cầm gậy ngồi trên ghế sô pha làm bằng gỗ lim, đang nói gì đó với người đối diện.

“Thâm, cháu đến rồi.” Uất Trì Kim chỉ chỉ vào cái ghế ở bên cạnh mình, ý bảo Dạ Mạc Thâm ngồi xuống.

“Viện trưởng Hách phải về Việt Nam một thời gian, trước khi đi, ông ấy sang chỗ của ông, muốn nhìn xem tình hình thân thể của cháu hồi phục ra sao rồi.”

Trong tay Viện trưởng Hách bưng một ly trà, ông ấy nghe vậy thì cười nói: “Đúng vậy, vợ và con của tôi đều ở trong nước, lần này trở về, có thể phải ở hơn nửa tháng. Nên tôi đặc biệt sang đây để xem xem tình trạng thân thể của cậu Thâm, gần đây…

Cậu có còn choáng đầu không?”

Dạ Mạc Thâm nhếch đôi môi mỏng lên, anh lắc đầu.

Bau đầu thời điểm anh mới tỉnh dậy, khi vừa nghĩ tới đoạn trí nhớ bị mất kia thì sẽ đau đầu, sau cùng là choáng váng, sau đó liền mất đi ý thức. Gần đây, anh càng lúc càng ổn định, cho nên cũng rất ít khi bị choáng đầu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK