Chương 864
Nghĩ một lúc Hàn Mộc Từ cuối cùng cũng không từ chối ý tốt của Dạ Mạc Thâm, nếu anh đã tình nguyện quan tâm cô như thế này thì cô cứ nhận là được.
Sau khi nghĩ thông suốt xong, Hàn Mộc Tử đuổi theo bước chân Dạ Mạc Thâm.
Hai người chờ ở lối ra, mỗi khoảng thời gian đều có máy bay đến, người đi ra đi vào rất nhiều, Hàn Mộc Từ nhìn người đồng nghìn nghịt trước mắt, có chút lo lắng chút nữa sẽ không tìm được Tổng An.
Cho đến tận khi Tổng An xuất hiện ở cửa ra vào, Hàn Mộc Tử chỉ cần liếc mắt là nhận ra cô. Trong đám người đông đúc, Tổng An lộ ra dán người cao gầy, mặc dù đã có tuổi, nhưng da dẻ vẫn trắng trẻo hơn những người cùng tuổi, đừng nói là cùng tuổi, nếu bà ấy ăn mặc cẩn thận hơn một chút, đều có thể so sánh được với nữ sinh hai mươi.
Huống hồ khí chất như thế này không phải ai cũng
Tổng An chính là dáng vẻ xuất chúng trong đám có. người bình thường.
Điều này cũng làm cho trong lòng Hàn Mặc Tử không khỏi cảm thán một câu, không hồ là người nhà ho Uat Tri.
Tống An đeo kính râm, mặt không đổi sắc đi đến, giống như Hàn Mộc Tử, bà cũng chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được đổi trai xinh gái đẹp đang đứng ở chờ lỗi ra.
Bởi vì hình ảnh hai người vô cùng xuất sắc, cho nên chỉ cần đứng ở lối vào đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các cô gái trẻ, gió thổi từ một hưởng đến, thân thể cao lớn của Dạ Mạc Thâm chắn trước dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của Hàn Mộc Tử, giống như một cây bách cao trong gió.
Nhìn thấy cháu của chị gái mình, trong nháy mắt Tổng An giật mình lo lắng.
Bà rất có tình cảm với đứa trẻ này, bởi vì bà không kết hôn, sau khi chị gái mất cô cũng đối xử với Dạ Mạc Thâm như cháu ruột của mình.
Nghe được máy bay của anh xảy ra chuyện bà đương nhiên vô cùng lo lắng, nhưng gấp gáp cũng không có tác dụng gì.
Sau khi nghe được tin tức anh bình an vô sự, Tổng An mới yên lòng, nhưng nghe được anh thế mà khôi phục thân phận Uất Trì Thầm, trong nháy mắt tâm trang Tổng An vô cùng phức tạp.
Nhà họ Uất Trì.
Nếu như có thể nói, bà cảm thấy cả đời này cũng không nghĩ mình sẽ trở về.
Nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng phải độc ác, nếu như cả đời này bà không nói ra thì đến lúc đó Dạ Mạc Thâm phải làm sao bây giờ? Chị của bà ở dưới suối vàng chắc chắn sẽ trách bà.
Bản thân Tông An xoắn xuýt một thời gian rất dài, cuối cùng vẫn quyết định quay về t chuyển.
Bất kể thế nào, trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt để giải quyết.
“Di Tống.”
Nhìn thấy Tổng An, Hàn Mộc Tử liền ngay lập tức vẫy tay với bà, ra hiệu cho mình đang ở đây. Tống An thu lại ánh mắt phức tạp, mìm cười, sau đi đi về phía hai người.
Dạ Mạc Thâm cũng thuận mắt nhìn sang, thực tế vừa rồi anh cũng bị ánh mắt của người phụ nữ này hấp dẫn, lúc nhìn bà luôn có chút cảm giác quen thuộc, nhưng nhìn lại thì lại không cảm thấy cảm giác này nữa. Bây giờ thấy bà đi đến trước mặt minh, thác kinh rầm xuống, rõ ràng là Hàn Mộc Từ đến đến người những ánh mắt của bà lại nhìn đến anh.
Da Mạc Thâm có chút dừng lại, trong lòng thoáng qua một chút cảm giác kỳ dị,
Là dì nhỏ của anh, Tống An đương nhiên biết đòi mặt và trái tim của Dạ Mạc Thâm đều vô cùng sáng bẩm sinh, nếu nhìn tiếp có thể sẽ bại lộ.
Cho nên bà chi nhìn vài lần đã thu hồi ánh mắt lại, sau đó yên lặng nhìn Hàn Mộc Tử.
“Đây chính là người trước kia cháu nói với gì không?”
“Hà?” Hàn Mộc Từ bị bà hỏi câu này liền sửng sở, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy dì Tổng.
Tống An mim cười, vươn tay với Dạ Mạc Thầm: “Xin chào, tôi là dì nhỏ của Mộc Từ
Hàn Mộc Tử ở một bên: “”
Dì nhỏ…
Xưng hô như thế này làm cho Dạ Mạc Thâm hip mắt lại một chút, trong đầu giống như hiện lên một “Dì nhỏ, mẹ của cháu không chết
Một giọng nói và hình ảnh giống nhau hiện lên rất nhanh Dạ Mạc Thầm cũng không kịp suy nghĩ gì, những âm thanh và hình ảnh này đã biến mất không dấu vết.
Dạ Mạc Thậm một mực ngơ ngác đứng đó, đối mày rậm nhíu lại nhìn giống như rơi vào trầm tư, Hàn Mộc Từ với Tổng An trao đổi ánh mắt một chút, sau đó Hàn Mộc Tử đưa tay kéo ống tay áo anh: “Sao thế?”
Cảm giác ống tay áo bị người bên cạnh chạm vào, Dạ Mạc Thâm lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt Hàn Mộc Từ thành tinh nhìn qua mình: “Sao thế?”
Lông mày Dạ Mạc Thâm vẫn nhìu lại như cũ, nhưng bình thường trở lại ngay lập tức, nếu là dì nhỏ của Mộc Từ thì phải đón tiếp cho thật tốt.
Anh vươn tay, sắc mặt tỉnh táo: “Chào dì, cháu là Uất Trì Thâm, bạn trai của Mộc Từ
Anh nói ngắn gọn như đã thể hiện thái độ và thân phận của mình, cũng xưng hô với Tổng An cực kỳ tồn kinh.
Tổng An nhịn không được nhíu mày, không ngờ Dạ Mạc Thầm thế mà lại bình tĩnh giới thiệu mình như thế.
“Dì Tống, di vừa xuống máy bay chắc còn chưa ăn cơm? Chúng ta đi ăn cơm trước sau đó cháu đặt khách sạn cho gì, vậy được không ạ?”
Tống An gật đầu sau đó giật giật mỗi nói: Mộc Tử, di nói cháu có thể gọi dì nhỏ ma? Mỗi lần cứ gọi thêm họ dì phía trước, ai không biết còn nghĩ chúng ta chỉ là quan hệ hàng xóm.
Thật ra Tổng An biết Hàn Mặc Tử cố ý gọi như vậy. dù sao trước đó hai người cũng chưa thương lượng xong, bây giờ cô cố ý gọi như thế này, đại khái là hi vọng Tổng An giúp cô trọn vẹn một chút, mới sẽ không lộ ra quá mức đột ngột.
Nghe Tổng An trả lời, trong lòng Hàn Mặc Tử ở trong lòng thầm than Tống An quả nhiên rất thông minh, cô chỉ thuận miệng gọi một câu thôi, đối phương vậy mà hiểu được, còn nói tự nhiên như thế.
Hàn Mộc Tử mím môi cười cười, giọng nũng nịu như cháu gái nhỏ.
“Đầu có đâu, châu quen gọi như vậy rồi.”
Nghe hai người trêu ghẹo nhau, Dạ Mạc Thâm đứng một bên đột nhiên cảm thấy người bạn trai như mình hình như có hơi thừa, may mắn người trêu ghẹo với Mộc Tử không phải là đàn ông.
Môi Dạ Mạc Thâm giật giật: “Đưa hành lý cho cháu di a.”
Nói xong anh chủ đống tiến lên giúp Tổng An xách hành lý, sau đó bước nhanh chân đi lên phía trước, để lại không gian cho hai người phụ nữ. Sau khi hai bên có khoảng cách, Tổng An liền đến gần Hàn Mặc Từ nói nhỏ: “Phản ứng nhanh lắm”
Hàn Mộc Từ nháy mắt mấy cái, nhìn bà: “Di Tông cũng vậy
Hai người đạt được nhận thức chung, hai bên nhìn nhau một lúc lâu Tổng An mới nói: “Tiếp theo đi lấy thân phận dì nhỏ của cháu ở bên cạnh cháu, vừa rồi đi thấy lúc nó nghe được hai tiếng dì nhỏ hình như có phản ứng.
Nói đến chuyện này, khuôn mặt nhỏ trắng nóng của Hàn Mộc Tử trở nên nghiêm túc: “Vâng, cháu cũng cảm thấy thế.”
“Dạo này cháu ở chung nói nó, nó không có một chút dáng vẻ nhớ lại điều gì sao?”
Hàn Mộc Tử lắc đầu, biểu cảm bất đắc dĩ “Hình như có một lần, nhưng sau lần đó thì không có nữa.”
Nhìn cô uể oải, người làm người lớn như Tống An đành phải an ủi cô: “Cháu cũng đừng bị quan quả, việc đã đến nước này thì chỉ có thể đến đâu hay đến đó
Hàn Mặc Tử gật đầu: “Mộc Tử biết rồi
Tổng An nhìn cô một cái, so với lần gặp trước, lần này Hàn Mộc Tử hốc hác hẳn, mặc dù nhìn gương mặt vẫn hồng hào, cũng không có quảng thâm mắt, nhưng mặt có văn hôm đi rất nhiều.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tổng An mềm nhìn ra
Thời gian này cháu vật và rối, tiếp theo đi nhà sẽ cố gắng giúp cháu nhiều một chút, còn có Uất Trì Kim bên kia.” Nhắc đến Uất Trì Kim, nhiệt độ vừa rồi trong mắt Tổng An liền biến mất sạch.