Chương 893: Cậu có chịu trách nhiệm được không? Uất Trì Kim bị Tống An gào đến mức trở nên bối rối. Ngay cả Vu Ba đứng bên cạnh cũng sững sờ ngay tại chỗ, một hồi lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại. Tống An tức điên lên mất!! Sáng nay bà ấy vừa dẫn Mộc Tử tới bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ đã dặn con bé phải chú ý sức khỏe, bảo vệ đứa bé trong bụng thật tốt, kết quả thì sao chứ? Bọn họ bắt Hàn Mộc Tử đi, mấy người này toàn là những người đàn ông to lớn thô kệch, ai biết được bọn họ có làm con bé bị thương hay không? Bây giờ cũng không biết cô thế nào rồi, Tống An thật sự sốt ruột sắp chết rồi, bà ấy nói thẳng: “Con bé đang ở đâu, mau dẫn tôi đi gặp con bé!” Lúc này Uất Trì Kim mới khôi phục tinh thần, ông ta nghi hoặc hỏi: “An, con nói ai vậy?” Trong lòng ông ta đã lờ mờ đã suy đoán được, nhưng… nhưng ông ta lại cảm thấy rất kinh hãi. Tống An thấy ông ta tới bây giờ mà vẫn giả vờ giả vịt, tức tới mức xông lên túm lấy cổ áo Uất Trì Kim: “Lão già chết tiệt, đến lúc này rồi mà ông vẫn còn giả vờ với tôi à, ông không nghe thấy tôi vừa nói gì à? Con bé đang mang thai, bây giờ ông vẫn không cho tôi tới gặp con bé, nếu như con bé và đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì thì đời này tôi sẽ không tha thứ cho ông đâu!” Quản gia Vu đứng cạnh cũng đã nhận ra gì đó, nhìn Uất Trì Kim đang bị Tống An túm cổ áo, hơn nữa vẻ mặt và giọng điệu của bà ấy cũng không giống như đang nói đùa, ông ta chỉ đành vội vàng tiến lên và nói: “Cô An, ngài thả tay ra đi đã rồi nói rõ ràng lại, đột nhiên ngài nói như thế thì tôi và ông chủ cũng chẳng hiểu là có chuyện gì xảy ra đâu?” Nghe thấy thế, Tống An kinh ngạc trừng to mắt: “Chú Vu, đến lúc này rồi mà chú vẫn còn định lừa cháu sao?” Quản gia Vu: “Cô Tống, cháu biết thừa là từ trước tới giờ chú Vu không bao giờ nói dối cũng không lừa ai, hôm nay chú và ông chủ vẫn luôn ở nhà, không hề đi đâu, cháu bình tĩnh lại rồi nói thử xem rốt cuộc là có chuyện gì?” Tống An: “…” Cho dù Uất Trì Kim có không chịu nhận thì Tống An cũng không tin, nhưng Tống An biết, Vu Ba không phải loại người biết nói dối và cưỡng ép người khác, có thể coi ông ta chính là trợ thủ đắc lực cho Uất Trì Kim suốt bao năm nay. Nghĩ tới đây, Tống An bèn buông tay ra, lạnh lùng nói: “Không phải là ông cho người đưa tôi và Mộc Tử tới đây sao?” Vu Ba sờ mũi một cái rồi trả lời thay Uất Trì Kim: “Đúng là thế, nhưng mà hôm đó cô An đang bực bội mà, thế nên là chú định để qua mấy hôm nữa rồi lại tính sau.” Uất Trì Kim không ngờ con gái mình lại hung dữ như thế, lúc nãy đúng là bị bà ấy làm cho chết khiếp mà, tới lúc Tống An nói chuyện với mình thì ông ta mới khôi phục lại tinh thần, bất đắc dĩ mở miệng: “Đúng là ba muốn gọi con tới, nhưng con đồng ý gặp người làm ba này sao?” Tống An: “…” “Hừ, mấy người giỏi thật đấy, phủ nhận rất nhanh, hai người có biết tôi tới đây bằng gì không? Chính là nhờ cái người vừa dẫn tôi vào đây đã bắt cóc Mộc Tử, khiến tôi không thể không tới đây gặp lão già ông đấy.” Uất Trì Kim: “…” Rốt cuộc Vu Ba cũng nhận ra được gì đó, ông ta vội vàng gọi người bên ngoài vào. “Chuyện này là sao? Cô Tống nói cậu bắt cóc ai là sao?” Vẻ mặt người kia thay đổi, vội vàng giải thích: “Quản gia Vu, không phải bắt cóc, chúng tôi chỉ mời ngài ấy về mà thôi, không phải ông chủ muốn gặp cô Tống sao? Chúng tôi cũng thế…” “Đồ khốn kiếp!” Vu Ba tức giận mắng to: “Mấy người làm gì vậy hả? Giờ cô ấy đang ở đâu?” Người kia mấp máy môi, muốn giải thích nhưng lại không nói nên lời, anh ta buồn bực sờ đầu mình, không phải ngày nào ông chủ cũng nhớ cô An à? Rốt cuộc anh ta cũng đã nghĩ ra cách mời bà ấy về, tại sao lại còn bị mắng chứ? “Tôi dẫn mọi người tới đấy!” Người đàn ông đó chán nản dẫn đường, Tống An quay người đi theo. Vu Ba đỡ Uất Trì Kim đứng dậy: “Ông chủ, chúng ta cũng đi thôi.” Uất Trì Kim cũng muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì, sao mình lại bị đổ oan nên cũng đi theo. Ba người đi ra khỏi nhà Uất Trì, sau đó tiến vào một con ngõ nhỏ, Tống An nhìn xung quanh, không nhịn được mà cau mày lại, mí mắt giật liên tục. Vu Ba và Uất Trì Kim nhìn con ngõ trước mắt càng ngày càng hẹp dần, sắc mặt cũng ngày càng khó coi. Người dẫn đường cuối cùng cũng dừng bước, lúc định dùng chìa khóa mở cửa ra thì lại bất ngờ phát hiện cái ổ khóa chẳng đáng mấy đồng đã bị cạy ra, cánh cửa cũng chỉ khép hờ. Sắc mặt anh ta chợt thay đổi, đầu óc trở nên mụ mị. “Chính là chỗ này à?” Tống An phản ứng nhanh hơn anh ta, bà ấy đi vòng qua anh ta và đẩy cửa đi vào. Vừa bước vào Tống An đã cảm nhận được bụi bặm đập vào mặt làm bà ấy bị sặc, cổ họng khó chịu, bà ấy giơ tay bịt miệng bịt mũi lại. Căn phòng này chẳng sáng sủa gì, nhưng nương theo ánh sáng từ cửa sổ cũng có thể nhìn được rõ bên trong. Bà ấy nhìn xung quanh một lượt mà chẳng thấy bóng dáng Hàn Mộc Tử đâu. Tống An lập tức nổi cáu: “Con bé đâu?” Bị bà ấy quát, người đàn ông kia trở nên luống cuống, gấp gáp nói: “Tôi, tôi cũng không biết, sau khi tôi đưa cô ấy tới đây thì khóa cửa lại và rời đi, nhưng lúc nãy tôi mới phát hiện ở khóa đã bị cạy ra, hay là… Cô ấy chạy mất rồi?” Uất Trì Kim và Vu Ba nhìn nhau, cả hai người đều đã đoán được nguyên nhân tại sao lúc nãy Tống An lại nổi giận. Vu Ba nổi giận, nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc là cậu làm sao vậy hả? Sao lại tự tiện đưa cô ấy tới đây? Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì cậu có chịu trách nhiệm được không hả?” Người đó bị Vu Ba khiển trách, vẻ mặt cũng thay đổi: “Quản gia Vu, tôi thấy ngày nào ông chủ cũng nhớ cô An nên mới làm liều đi mời ngài ấy, nhưng… Cô Tống không đồng ý, tôi lại không muốn thấy ông chủ lúc nào cũng mặt mày ủ rũ, nên mới…” “Cho nên cậu gan to bằng trời, tự tiện đưa cô ấy tới đây hả?” Uất Trì Kim nói đầy tàn nhẫn, u ám nhìn chằm chằm anh ta. Người đàn ông quỳ một cái “bịch” xuống cạnh Uất Trì Kim. “Ông chủ, tôi thật sự không cố ý đâu, tôi chỉ muốn…” Anh ta cứ tưởng cô chỉ là một người bình thường, thấy Tống An đi cùng với cô nên cũng chẳng để ý mấy mà cho người trói cô lại để uy hiếp Tống An, chỉ cần Tống An tới gặp ông chủ Uất Trì là coi như anh ta đã thành công. Nhưng bây giờ không thấy cô gái đó đâu nữa, nếu như cô ấy chạy về rồi thì tốt, nhưng nếu không phải thì sao? “Cậu muốn làm gì hả?” Vu Ba trách mắng: “Đừng nói là cậu thấy ông chủ suốt ngày mặt mày ủ rũ nên muốn tìm cách giải quyết giúp ngài ấy nhé?” Người đàn ông khẽ gật đầu: “Vâng, đúng là tôi muốn làm như vậy, ông chủ, liệu…” “Mấy người đang làm gì vậy hả?” Tống An bực mình cắt ngang lời bọn họ, lạnh lùng cười rồi nói: “Cậu đưa người tới đây rồi giờ không thấy đâu nữa, thế mà cậu vẫn còn ngồi đây xin tha được à? Tôi nói cho cậu biết, nếu như con bé xảy ra chuyện gì thì nhất định tôi sẽ khiến cậu phải trả lại gấp mười lần, cậu có tin không hả? Để xem đến lúc đó cậu có còn sống mà xin tha nữa hay không!” Cơn thịnh nộ của Tống An thật sự rất kinh khủng, người đàn ông đó sợ tới mức run rẩy, không dám nói gì nữa. Tống An cũng bình tĩnh lại: “Con bé không cầm điện thoại cũng không đem tiền, nếu như chạy trốn thì chắc là chưa đi được xa, chúng ra cho phái người đi tìm là được rồi. Nhưng nếu như…”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK