Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 318: khó nhất là tâm đồng ý hợp

“Nhưng…..“ Thẩm Kiều còn muốn nói, Dạ Lẫm Hàn đột nhiên duỗi tay xoa đầu cô: “Được rồi, có gì sau này rồi nói, Diệp Tử, cô thay tôi xử lý thủ tục xuât viện, sau đó dọn dẹp một chút rồi rời di.’ Thẩm Kiều biết, anh làm như vậy là vì mình, nếu anh không rời đi, cô cũng sẽ không rời đi nhưng anh không thể kêu cô đi nơi khác, cho nên anh chỉ có thể dùng phương thức này đề rời đi.

Dạ Lẫm Hàn… Anh hao hết tâm tư như vậy, cuối cùng là vì cái gì?

Không biết vì sao, Thẩm Kiều cảm thấy đau lòng cho anh, cô thấy mình chính là một người độc ác, cô không cân Dạ Lâm Hàn vì cô phải trả giá nhiều như vậy, hơn nữa hai người quen biết cũng không lâu, nếu vì yêu…… Cũng không tới mức như vậy.

Cuôi cùng Diệp Tử xử lý xong thủ tục xuất viện trong khi bác sĩ vẫn đang ở bên cạnh khuyên: “Tuy rằng có vẻ như hiện tại cậu ấy không có gì đáng ngại, nhưng tôi nghĩ cậu ấy nên ở lại vài ngày để quan sát tình huống xem như thế nào, thêm hai ngày nữa thôi cũng không đợi được?”

Nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyền được, bác sĩ chỉ có thể dặn đò vài câu sau đó ký tên thả bọn họ rời di.

Thẩm Kiều theo chân bọn họ rời khỏi bệnh viện, Dạ Lâm Hàn có xe đưa rước đên, Diệp Tử muôn kêu cô cùng nhau lên xe nhưng anh đột nhiên nói: “Cô ây có nơi khác phải đi, Diệp Tử.”

Nghe xong, Diệp Tử sửng sốt, “Chúng ta…… Chúng ta không đưa cô Thẩm đi chung sao?”

Dạ Lẫm Hàn lạnh mặt không nói chuyện, Thẩm Kiều xấu hồ chớp mắt, cắn môi dưới nói: “Không sao, tôi cần phải đi một nơi để xử lý một số chuyện, hai người đi trước đi, tôi tự đi được.”

“Phó tổng giám đốc Dạ……” Diệp Tử có chút không hiểu, rõ ràng là Dạ Lẫm Hàn thích Thẩm Kiều? Nhưng bây giờ cơ hội đến nhưng anh lại không năm chặt? Anh làm như vậy không phải càng làm mọi chuyện tệ đi sao?

“Lên xe.” Dạ Lẫm Hàn trong mắt tràn ngập kiên định kêu Diệp Tử lên xe, không còn cách nào, Diệp Tử đành phải tạm biệt Thẩm Kiểu rồi rời đi.

Thầm Kiều nhìn cửa xe đóng lại, cô phất tay chào tạm biệt bọn họ.

Cô không nghĩ nhiều bởi vì cô biết Dạ Lẫm Hàn làm như vậy là vì cái gì, cô rất biết ơn anh.

Sau khi xe rời khỏi, Thẩm Kiều đứng yên nhìn về xa xăm, cô vừa định đi thì nghe ai đó kêu cô.

“Kiều Kiều.”

Tiếng kêu quen thuộc làm Thẩm Kiều kinh ngạc, sau đó cô nghiêng đầu tìm về nơi phát ra âm thanh thì thấy Tiểu Nhan đứng ở đối diện, cô ấy đang cõng cái bao đứng ở nơi đó, cười tươi nhìn cô, dùng sức phất tay chào hỏi.

“Tôi ở đây nè.”

Thẩm Kiều sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tiểu Nhan ở đối diện.

Trách không được……

Trách không được Dạ Lâm Hàn có thể ra đi thoải mái như vậy, thì ra…

Anh đã sớm chuân bị mọi thứ cho cô.

Di động của cô không còn, hai ngày này cô cũng chưa liên lạc với bất kỳ ai, Tiểu Nhan cơ bản sẽ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại, giờ phút này cô ấy đứng đó, chứng tỏ Dạ Lẫm Hàn đã chuẩn bị tốt mọi thứ.

Không nghĩ tới…… Anh đã chuẩn bị tốt mọi thứ.

Thẩm Kiều hốc mắt đỏ hồng, cô đang muốn trốn chạy khỏi quá khứ, Tiểu Nhan đột nhiên kêu: “Cô đứng đó đừng nhúc nhích, tôi đi qua với cô!”

Sau đó Tiểu Nhan xuông xe bước nhanh đên trước mặt Thâm Kiều, đem một cái bao nhét vào trong tay cô.

“Đây là đồ của cô.”

Thẩm Kiều nhìn vô mới phát hiện cái bao này là của mình.

“Sao….. Sao cái này lại ở trong tay cô?”

“Cô nói xem?” Tiểu Nhan liếc mắt nhìn cô, “Thật là ngốc nghếch, cô không cảm thấy kỳ quái vì sao tôi ở chỗ này sao? Cô cũng không nghĩ ra vì sao cái bao này ở trong tay tôi sao?”

Thầm Kiều không nghĩ ra được.

Cô nhận bao từ cô ấy rồi im lặng không nói gì.

“Đi thôi, ở bệnh viện hai ngày gầy biết bao nhiêu, hơn nữa khóe miệng lại còn bị thương… Mau theo tôi về, tôi sẽ mua thịt hầm canh cho cô uống.”

Thẩm Kiều cảm động muốn khóc, đi theo cô ấy cùng nhau trở về.

Sau khi về đến nơi, Tiểu Nhan hầm canh cho cô uống. Mặc dù ở bệnh viện hai ngày nhưng đồ ăn là do đích thân mẹ Diệp Tử nấu nên cô không có chịu bạc đãi, chẳng qua uống canh Tiểu Nhan nấu lại là một loại cảm xúc khác “Chuyện của hai người…… Phó tổng giám đốc Dạ đều đã nói cho _zẽ tôi.

Tiểu Nhan đột nhiên lên tiếng, Thẩm Kiều đang ăn canh cũng dừng lại.

“Giờ cô tính toán như thế nào?

Phó tổng giám đốc Dạ đối với cô tốt như thế, cô không nghĩ cho anh ấy một cơ hội? Hay là vẫn muốn quay trở lại bên cạnh Dạ Mạc Thâm?”

Thẩm Kiều không nói chuyện, đột nhiên buông chén :“Nếu là cô thì cô sẽ làm như thế nào? Cô sẽ bỏ người cô thương đề chọn một người thương cô?”

“Đương nhiên là không.” Tiểu Nhan trả lời thật nhanh, nói xong mới sửng sốt, ngược lại cười khổ: “Được, tôi hiểu được, trên thế giới này thích một người không khó, khó nhất chính là tâm đồng ý hợp. Hai người tình đầu ý hợp nhưng bởi vì hiểu lầm không nên có mà tách ra, sau khi cô khỏe mạnh tôi sẽ đưa cô đi tìm Dạ Mạc Thâm, cùng anh ta nói chuyện rõ ràng.”

“Được.” Thẩm Kiều gật đầu: “Không biết anh ấy có nguyện ý gặp tôi hay không…… Đã hai ngày rồi.”

“Đúng vậy, hai ngày rồi, anh ta có tức giận cũng nhanh chóng tiêu tan, cô không cần lo lắng, hôm nay chúng ta đi tìm anh ta nói chuyện rõ ràng.”

“Hy vọng là vậy.”

Sau khi hai người ăn cơm xong thì trang điểm nhẹ một xíu, Tiểu Nhan đưa Thẩm Kiều đến biệt thự Hải Giang.

Kết quả là vừa đến biệt thự Hải Giang, người giữ cửa nhìn hai người rất kỳ quái, Tiêu Túc cũng không ở đó nhưng bọn hắn cũng không cho cô đi vào như cũ “Cậu Dạ vẫn không muốn thấy tôi sao? Anh ây có đưa cho các người mệnh lệnh mới?”

Trong đó có một người mở miệng nói: “Có.”

“Có mệnh lệnh mới? Là cái gì?”

“À ừm….. Cậu Dạ…… Cậu ấy bảo nếu cô còn đến…… thì trực tiếp đuồi cô đi.”

Nghe xong, sắc mặt Thẩm Kiều trở nên trắng bệch, cánh môi run run: “Anh, điều anh nói là sự thật sao?”

“Chúng tôi đương nhiên sẽ không đuổi cô đi, nhưng hy vọng cô đừng làm cho chúng tôi khó xử, cậu Dạ….. Không muôn nhìn thấy cô, cô tự đi đi.”

“Các người nói cái gì vậy?

Những lời này là anh ta nói lúc nổi nóng các anh có hiểu không? Nếu anh ta thật sự không thèm quan tâm vì sao lại ba lần bốn lượt đưa xuống mệnh lệnh mới cho các anh? Điều này chứng tỏ anh ta vẫn đang tức giận, hơn nữa…… là rất giận, hiện tại muốn gặp sẽ rất khó khăn……“ Tiều Nhan chống cằm tự hỏi: “Anh ấy có ở bên trong không? Hay là đi ra ngoài rồi?”

Mấy vệ sĩ cảm thấy Tiểu Nhan nói cũng có đạo lý nên cũng không dám đắc tội với Thẩm Kiều, chỉ có thể gật đầu: “Cậu Dạ ra ngoài từ sáng sớm.”

“Vậy thì tốt rồi, anh ta chỉ hạ mệnh lệnh không cho cô vào trong biệt thự Hải Giang chứ không nói không cho cô đi tập đoàn nhà họ Dạ nha, chúng ta trực tiếp đến công ty tìm anh ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK