Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1628:

 

Chung Sở Phong giống như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, anh ta nhìn hai cậu bạn cùng phòng, mím chặt môi lại.

 

“Cô gái nhỏ nhà người ta hiện tại nhìn thì có vẻ không có suy nghĩ gì khác, nhưng sau này thì sao nào? Chờ khi cô ấy hiểu rõ thích một người là như thế nào, cậu cảm thấy cậu có thể thắng được anh Thù sao?”

 

Cõi lòng của Chung Sở Phong chìm xuống đáy cốc.

 

Chính xác, so về tài năng và giá trị nhan sắc, Chung Sở Phong kém xa Uất Trì Diệc Thù, cho dù là so sánh chỗ nào cũng thua kém, chỉ là tình cảm nếu như có thể dựa vào việc so sánh để nói thì ngày đó tất cả những thế hệ đi trước có lẽ đều không thể tìm được một người vừa ý mình rồi.

 

Rốt cuộc thì mãi mãi vẫn có người ưu tú hơn bản thân mình, hai bên cùng đến với nhau thật lòng mới là chuyện khó khăn.

 

“Người anh em, bây giờ biết thì vân chưa gọi là muộn đâu, đã nhận ra rồi thì đổi người khác đi”

 

“Đúng vậy đó, cho dù không muốn đổi thì cậu cũng đừng đặt toàn bộ tâm tư lên người em ấy, hãy nhìn những người khác xem sao, vẫn có rất nhiều cô gái xinh đẹp hơn mà”

 

Xinh đẹp?

 

Chung Sở Phong cạn lời liếc mắt về phía bọn họ một lượt, ném xuống một câu: “Các cậu thì biết cái gì? Tớ thích em ấy đâu có để ý tới ngoại hình đâu”

 

Nói xong lập tức xoay người rời khỏi phòng ký túc.

 

Hai cậu bạn cùng phòng ở lại mặt đối mặt nhìn nhau.

 

“Đây là đang tức giận đấy nhỉ?”

 

“Hình như vậy”

 

“Nhưng mà chúng ta hình như đâu có nói gì sai đâu, chỉ có lòng tốt nhắc nhở cậu ấy một chút thôi mà”

 

“Ai mà biết được, có lẽ là thích cô ấy thật rồi”

 

“Chỉ là một cô ấy thôi mà cậu ấy cũng để bụng như vậy sao?”

 

“Không thể hiểu được”

 

Trên đường trở về, Đường Viên Viên túm vạt áo của Uất Trì Diệc Thù đi ra ngoài khiến toàn bộ người trong ký túc xá nam đều ló đầu ra tò mò nhìn chằm chăm, muốn nhìn nhưng lại sợ Uất Trì Diệc Thù nên chỉ có thể nấp sau cánh cửa phòng mà lén lút theo dõi họ một lát rồi lại lùi về.

 

“Xin chào em gái”

 

Trong đó có mấy người rất to gan cất lời chào với Đường Viên Viên.

 

Đường Viên Viên ngại ngùng không chịu nổi, gương mặt vốn dĩ đã đỏ nay lại càng thêm đỏ hơn dưới làn da trắng. Cô căn bản không dám chào hỏi mọi người, chỉ có thể lễ phép gật đầu, sau đó lập tức thu ánh mắt lại, cúi đầu đi theo phía sau Uất Trì Diệc Thù.

 

“Huhu, em gái ấy cũng quá đáng yêu rồi đó? Vì sao trường chúng ta không có cô gái nào đáng yêu như vậy chứ, đại học quả nhiên rất khổ sở, mỗi ngày đều phải mặt đối mặt với một đám giáo sư già ơi là già.”

 

Sau khi đi xuống tầng bước qua phòng bảo vệ, chú bảo vệ trước đó đã gọi người giúp Đường Viên Viên đang đứng ở cửa.

 

“Ôi trời, xem ra bây giờ đúng là em gái của Diệc Thù thật rồi nhỉ, trước đó chú còn tưởng rằng lại là cô gái nào tới đây tặng quà cho Diệc Thù nữa đấy”

 

Uất Trì Diệc Thù nhấp đôi môi mỏng rồi nói: “Cháu cảm ơn chú: “Thôi, cảm ơn gì chứ thăng nhóc này, em gái chạy tới đây tìm cháu chắc cũng không dễ dàng gì. Bây giờ đưa cô ấy về nhà hả?”

 

Uất Trì Diệc Thù: “Đưa em ấy quay lại trường.”

 

“Được được, đi đường cẩn thận nhé”

 

“Chú ơi, cảm ơn chú, tạm bi: “Cháu gái à, hoan nghênh cháu lần sau lại tới đây thăm anh trai nhé, lần sau cháu tới đây chú nhất định sẽ trực tiếp cho vào”

 

“Cảm ơn chú ạ”

 

Lúc sau chú bảo vệ đứng trước phòng bảo vệ nhìn hai người họ ra khỏi cổng trường, dưới gốc cây đại thụ cách cổng trường không xa. Uất Trì Diệc Thù khom lưng ngồi xổm xuống trước mặt cô gái nhỏ nhà người ta, vỗ vỗ bả vai mình ý bảo cô ấy leo lên lưng mình.

 

Cô gái nhỏ chần chừ đứng ở đó, lắc đầu nói vài câu.

 

Uất Trì Diệc Thù vẫn không đứng dậy mà vẫn ngồi xổm xuống như cũ, cô gái nhỏ lại nói thêm vài câu nữa, sau cùng có vẻ như đã chịu thua Uất Trì Diệc Thù, đành phải ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ Uất Trì Diệc Thù, leo lên phía sau lưng anh.

 

Mà Uất Trì Diệc Thù một tay xách theo hai hộp quà, một tay đỡ cô gái nhỏ nhà người ta đứng lên.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, chú bảo vệ lắc lắc đầu, trước đó chỉ thấy cậu nhóc này lạnh lùng như băng, có biết bao cô gái tới tặng quà cho mà trước sau chỉ có duy nhất một biểu cảm, không ngờ vậy mà còn có một mặt dịu dàng săn sóc như vậy.

 

Khoảng thời gian giữa trưa, Đường Viên Viên ghé vào trên lưng Uất Trì Diệc Thù, mặt trời đỏ rực không chút nể tình nào chiếu thẳng lên người hai người họ, Uất Trì Diệc Thù lại đang cõng Đường Viên Viên, không lâu sau mồ hôi đã chảy xuống dọc theo gò má.

 

Đường Viên Viên sau một lúc cũng cảm thấy mình đã chảy mồ hôi rồi nhưng không chảy nhiều tới vậy, quần áo của cô chỉ chốc lát đã bị mồ hôi trên người Uất Trì Diệc Thù thấm ướt, biểu cảm cũng trở nên kỳ quái hơn.

 

Cái miệng nhỏ của cô hết đóng rồi lại mở, mở miệng như muốn nói điều gì đó, lời tới bên môi rồi cô lại nuốt lại không nói ra.

 

Bởi vì Uất Trì Diệc Thù đã cõng cô tới một chỗ khá râm mắt rồi.

 

Đường Viên Viên ngoan ngoãn dựa vào đăng sau lưng anh, nhỏ giọng dò hỏi anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK