Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 931

Đã chịu rất nhiều ấm ức?

Câu này rơi vào tai Dạ Mạc Thâm như kim đâm vào trái tim anh vậy.

“Trước đây, mẹ đã từng khóc rất nhiều lần, đều là vì ba.” Đậu Nhỏ lại nói. Lúc này, điều trong lòng bé muốn là đòi lại công bằng cho mẹ. Những lúc mẹ buồn ngày trước đều nên để cho Dạ Mạc Thâm trải nghiệm một lần. Như vậy ba mới hiểu được mẹ khó khăn đến mức nào.

Dạ Mạc Thâm sửng sốt, Đậu Nhỏ lại tiếp tục tranh thủ thời cơ: “Hơn nữa, ngày trước ba còn từng nói với mẹ những lời rất khó nghe, nói mẹ vô cùng quá đáng, còn nói Đậu Nhỏ là đồ con hoang!

Dạ Mạc Thâm: “…

Anh đột nhiên cảm giác tâm trạng có chút phức tạp rồi.

Anh… Nhân phẩm ngày xưa của anh quá quắt đến vậy sao?

Thấy anh rũ mắt xuống, dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, Đậu Nhỏ liền biết những lời mình nói đã đi vào lòng Dạ Mạc Thâm rồi. Nhưng bé không hối hận chút nào, bé chính là muốn để ba biết ngày xưa ba đáng ghét đến mức nào!

“Cho nên ba à, ba nói xem ba có phải đồ xấu xa không?”

Giọng nói non nớt lại vang lên lần nữa, Dạ Mạc Thâm ngẩng đầu lên. Lần này, ánh mắt anh nhìn Đậu Nhỏ mang theo mấy phần phức tạp. Anh mím đôi môi mỏng, dường như muốn nói gì đó.

“ba, không phải là ba muốn biện minh cho mình đấy chứ?” Đậu Nhỏ nhìn chằm chằm anh đầy vẻ nghi ngờ, vẻ mặt rõ ràng là chỉ cần Dạ Mạc Thâm tự biện minh một câu cho bản thân thôi, bé sẽ vô cùng thất vọng với anh.

Nhưng Dạ Mạc Thâm chẳng nói câu nào, trầm mặc hồi lâu, anh mới đi lên phía trước, nói: “Nếu trước kia ba thật sự xấu xa như những lời con nói, vậy… ba sẽ sám hối.”

“Sám hối?” Đậu Nhỏ nghiêng đầu: “Sám hối thế nào?”

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm sâu thẳm: “Con hi vọng ba sám hối thế nào?”

Đậu Nhỏ “1” một tiếng rồi nói: “Con còn chưa nghĩ tới.”

Dạ Mạc Thâm cũng không gấp, thản nhiên nói: “Được, vậy đợi con nghĩ ra rồi thì nói cho ba biết. Đêm nay muộn quá rồi, ngủ trước nhé?”

Không ngờ thái độ của Dạ Mạc Thâm lại trở nên tốt như vậy, Đậu Nhỏ hơi kinh ngạc, trong lòng có chút không thoải mái. Cảm giác này giống như đấm vào bông vậy, không đau không ngứa.

Vốn dĩ bé muốn khiến ba hối hận mà, đích thân trải nghiệm cảm giác của mẹ ngày xưa.

Nhưng bây giờ thấy dáng vẻ này của ba, bé lại cảm thấy hình như ba chẳng đau khổ chút nào.

Bực mình ghê!

Đậu Nhỏ trở mình một cái, quay lưng về phía Dạ Mạc Thâm mà ngủ, không để ý đến anh nữa.

Cánh tay dài vươn ra, tắt cây đèn bàn trên tủ đầu giường đi, căn phòng rơi vào một mảng tối tăm.

Hai ba con cùng ngủ trên một chiếc giường nhưng tâm tư lại khác nhau.

Dạ Mạc Thâm không biết Đậu Nhỏ đang nghĩ gì. Hiện tại, anh không có tâm trạng để đoán suy nghĩ của Đậu Nhỏ, vì những lời khi nãy Đậu Nhỏ nói đã đi vào lòng anh rồi. Trong phòng tối đen, nhưng mắt anh lại chứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những lời của Đậu Nhỏ vọng lại từng đợt bên tai anh.

Trước đây, anh… Thật sự xấu xa như vậy sao? Dạ Mạc Thâm đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi gặp Hàn Mộc Tử. Sau khi cô đi lên đã khóc sướt mướt, nhưng khi đó anh coi cô là một người phụ nữ muốn bắt chuyện với anh thôi, nên giọng điệu lúc nói chuyện với cô có hơi nặng một chút.

Đậu Nhỏ bảo ngày xưa anh đã nói rất nhiều những lời làm tổn thương mẹ của bé, điểm này Dạ Mạc Thâm xác nhận không nghi ngờ. Anh đối xử với phụ nữ thật sự rất tàn nhẫn.

Ban đầu đối với Hàn Mộc Tử cũng vậy, cho nên cô mới bị người khác đưa đi mất.

Lần thứ hai khi xuất hiện trước mặt anh, cô đã không dám nhận anh nữa rồi, thậm chí còn tự chịu ấm ức cầu yên bình mà nói mình nhận nhầm người, sau đó làm việc bên cạnh anh.

Tuy anh không phải phụ nữ, nhưng chỉ cần đặt mình vào mà suy nghĩ một chút về lập trường và tâm trạng của Hàn Mộc Tử khi ấy, Dạ Mạc Thâm liền cảm thấy lồng ngực đau đến xé tim xé phổi.

Khi đó cô mang tâm trạng gì để đến gần anh vậy? Rồi lại làm sao để tiếp tục kiên trì trong những tháng ngày cô đơn lẻ loi, thậm chí còn không biết tương lai ra sao đó chứ?

Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm nhắm mắt, lồng ngực truyền tới từng cơn đau đớn.

Anh nghĩ, mình phải tìm lại đoạn ký ức đó.

Phòng bếp.

Tiểu Nhan choàng chăn đơn lắc lư lắc lư, cuối cùng đã tới phòng bếp. Trong phòng bếp tối đen, cô cũng không nghĩ nhiều, tay lần mò trên tường nửa ngày mới tìm thấy công tắc, sau đó “tách” một tiếng, bật đèn lên.

“A!”

Công tắc vừa bật lên, Tiểu Nhan đã bị dọa cho giật bắn mình, cả người suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Cô trừng lớn mắt, sắc mặt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn bóng người ngồi trong phòng bếp.

Tiêu Túc chậm rãi đứng dậy, nhìn Tiểu Nhan với vẻ hơi lúng túng.

“Tiêu Túc?” Sau khi Tiểu Nhan nhìn rõ người đó, lập tức giận dữ vô cùng, trực tiếp quát lên với cậu ta: “Anh bị thần kinh à? Nửa đêm nửa hôm không về phòng ngủ, chạy đến phòng bếp làm gì?” Tiêu Túc bị cô nói cho ngơ cả mặt ra, mím đôi môi mỏng, giải thích: “Tôi hơi khát, dậy uống cốc nước.”

Dù cậu ta đã giải thích, nhưng Tiểu Nhan vẫn không định từ bỏ việc mắng chửi cậu ta, tiếp tục: “Anh uống nước thì uống đi, anh tắt đèn làm gì? Tắt đèn thì thôi đi, anh ngồi đó không rên một tiếng, anh muốn dọa chết ai?”

Tiêu Túc: “…”

Cậu ta sở sở mũi mình, có chút không biết giải thích thế nào.

Lúc cậu ta đến thì vừa hay đụng trúng cậu Dạ và mợ chủ, cho nên sau khi bọn họ về phòng, vì Tiêu Túc ở trong phòng tối lâu rồi nên lúc này nhìn ánh đèn lại thấy nhức mắt một cách khó hiểu.

Dù sao thì cậu mợ cũng về phòng cả rồi, Tiêu Túc liền dứt khoát tắt đèn đi luôn.

Ai biết phía sau lại có một người nữa đến. Thị lực cậu ta tốt, lại quen với bóng tối rồi, chỉ nhìn thấy một bóng người trùm chăn đơn đi tới, sờ soạng trong phòng bếp cả nửa ngày. Khi cậu ta định mở miệng hỏi đối phương có cần giúp đỡ không thì đèn đã sáng rồi, sau đó, theo ánh đèn sáng lên còn có tiếng kêu thét của Tiểu Nhan.

Lại nhìn dáng vẻ của cô, đầu tóc rối bù, vì bị giật mình mà sắc mặt có chút trắng bệch, nhìn có vẻ thật sự đã sợ hãi không nhẹ. Mà ngọn nguồn của chuyện này là cậu ta.

“Xin lỗi, tôi…

“Tránh ra!” Tiểu Nhan tức giận đùng đùng đi tới, đẩy vai cậu ta ra, trực tiếp đi rót nước cho mình.

Cô rất khát. Tiểu Nhan tự rót một ly nước, tức đến nỗi rót thẳng vào miệng luôn.

Kết quả, ly nức còn chưa chạm đến môi thì cổ tay đã bị Tiêu Túc nằm lại.

“Nước này là nước lạnh, uống vào không tốt cho sức khỏe”

Dứt lời, Tiêu Túc nhân lúc cô còn đang ngây ra mà lấy cái ly từ tay cô đi rót thêm nước nóng vào, sau đó đưa cho cô: “Giờ uống được rồi.”

Kết quả, Tiểu Nhan căn bản không nhận ly từ tay cậu ta.

Tiêu Túc ngẩng lên nhìn, mới phát hiện cô chẳng nói chẳng rằng, nhìn chằm chằm mình.

Ánh mắt thẳng tắp, giống như có thể xuyên thấu tim người khác vậy.

Tiêu Túc cảm thấy tim mình chậm mất nửa nhịp, hoảng loại đặt ly nước lên bàn, căng thẳng liếm môi: “Cứ xem như tôi xin lỗi vì chuyện khi nãy đi. Cô mau uống đi, uống xong rồi về phòng.”

Tiểu Nhan không lên tiếng. Cô nhìn chằm chằm ly nước rồi lại nhìn Tiêu Túc với dáng vẻ hoảng loạn. Bộ dạng này thật quen thuộc.

Giống như… dáng vẻ của cô trước mặt Hàn Thanh vậy.

Lễ nào…

Một ý nghĩa vụt qua trong đầu Tiểu Nhan. Giây tiếp theo, cô buột miệng hỏi một câu: “Anh thích tôi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK