Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 866

Hóa ra là anh nghĩ như vậy.

Hàn Mộc Tử còn tưởng rằng anh sẽ hỏi về chuyện Tổng An, không nghĩ đến là không có.

Cô có chút không cam lòng, nhìn chăm chăm vào vẻ mặt kinh anh đang lái xe: “Lúc anh nhìn thấy dì Tổng… Chẳng lẽ không có cảm giác nào không đúng sao?”

Sau khi nói xong, cô ngừng lại hở một hơi, lằng lặng mà chờ anh trả lời.

Kết quả đột nhiên lúc đó điện thoại của Da Mạc Thâm lại vang lên, hoàn toàn làm xáo trộn hô hấp của Hàn Mộc Tử, cô nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm bắt điện thoại, sau khi nói vài câu liền tắt máy, sau đó mới nhìn cô: “Yên tâm đi, nếu đã là dì của em, tôi sẽ bảo người đối xử tốt với bà ấy.”

Hàn Mộc Tử không nói gì nữa.

Lúc đến đến dưới tầng, điện thoại của Dạ Mạc Thâm lại vang lên, ánh mắt của Hàn Mộc Từ lóe lên, “Là ông ngoại của anh gọi về sao? Nếu thế thì đêm nay anh..

Vẻ mặt Da Mạc Thâm không thay đổi mà tắt âm diện thoại.

“Không sao.”

Hàn Mộc Từ buông mắt xuống, trong lòng vô cùng nặng nề.

Uất Trì Kim là thực sự không muốn để cô đến với anh, nhưng mà gần đây vẫn luôn không có động tĩnh gì, chắc chắn cũng đang ngăn cản Dạ Mạc Thâm?

Cũng không biết loại bình yên nhưng sóng gió hung ác này còn kéo dài đến bao lâu nữa.

“Hu hu ông cụ Uất Trì, trong lòng Tiểu Tuyết vô cùng khó chịu, anh Thâm không đồng ý đính hôn với cháu, còn nhìn trúng cô nhân viên trong công ty. Anh cả cho rằng tâm lý cháu có vấn đề, còn mang cháu đi khám bác sĩ tâm lí, cháu thực sự rất sợ hãi… có khi nào bọn họ sẽ xem cháu thành bệnh nhân tâm thần hay không?”

Nước mắt Đoan Mộc Tuyết rơi lộp độp, vừa khóc vừa túm lấy tay áo của Uất Trì Kim: “Ông nội Uất Trì, ông tuyệt đối đừng nói cho anh cháu là cháu ở chỗ ông nhé, được không? Cháu không dám nhìn mặt anh áy.” Nghe được Đoan Mộc Trạch đưa Đoan Mộc Tuyết đi gặp bác sĩ tâm lý, phản ứng đầu tiên của Uất Trì Kim là tức giận.

Đoan Mộc Từ là do mình nhìn trúng, sao lại có vấn để được, chẳng qua là con bé quá thích Uất Trì Thậm mà thôi, cũng không biết rốt cuộc anh trai cô đang nghĩ cái gì, sao lại đưa người ta đi gặp bác sĩ tâm lý được cơ chứ?

Xem như là một người tâm lý bình thường, bỗng nhiên bị người khác đối xử như vậy, trong lòng cô ta sẽ không sợ sao?

Nhà Uất Trì phải người đi không tìm được cô ta, Uất Trì Thầm lại mặc kệ chuyện này, lúc Uất Trì Kim sốt ruột sắp không chịu được nữa thì Đoan Mộc Tuyết lại chủ động tìm đến ông ta.

Hơn nữa lúc xuất hiện trước mặt Uất Trì Kim, quần áo và vẻ mặt của Đoan Mộc Tuyết đầu bẩn thỉu, thoại nhìn như đã trải qua rất nhiều đau khổ.

Trước đây là một đại tiểu thư cao quý thích trưng diện mà bây giờ đột nhiên trở thành bộ dạng như thế này, còn là cháu dâu cho tự mình chọn, Uất Trì Kim lập tức mềm lòng, cũng đặc biệt đau lòng, cho người ở lại.

Bây giờ thấy cô ta nắm tay áo ông mà gọi ông nội Uất Trì, sau khi nức mà chuyện anh trai cô ta và người nhà Đoan Mộc, ông cụ Uất Trì liền tìm như dao cửa: “Tiểu Tuyết, cháu yên tâm. Chỉ cần ông nội Uất Trì ở đây, nhất định sẽ không để cho anh trai cháu đưa cháu đi bác sĩ tâm lý nữa đây. Tiểu Tuyết của chúng ta ưu tú như vậy, tâm trí lại khỏe mạnh, cần gì phải đi gặp bác sĩ tâm lý cơ chứ? Cháu đừng có sợ, ông nội Uất Trì bảo vệ cháu.”

“Ông nội Uất Trì, ông thực sự sẽ không để cho anh trai đưa cháu đến bác sĩ tâm thần nữa chứ? Cháu thực sự rất spkw, cháu muốn gặp anh Thâm… được không a?”

Thực ra sau khi Tiểu Tuyết đến đây, Uất Trì Kim đã bảo quản gia Vu Ba gọi điện thoại cho Dạ Mạc Thâm, nhưng mà cuộc gọi đầu tiên tên nhóc đó đã bảo không về, sau đó gọi lại tiền không bắt máy nữa.

Bây giờ anh đã ở đâu, đang ở với ai, đã rất rõ ràng rôi.

Uất Trì Kim đàng bất đắc dĩ mà thở dài: “Đương nhiên là được, lúc nãy Vu Ba gọi điện cho nói rồi, nhưng mà cháu cứ đi rửa mặt đi đã, để đỡ phải lát anh Thâm cháu đến lại nhìn thấy bộ dạng đầy bụi bặm này của cháu ”

Nghe thấy như vậy, Đoan Mộc Tuyết cũng ý thức được bộ dạng của mình đẩy bẩn thỉu, vì vậy gật đầu: “Cháu di rửa mặt một chút.”

“Ừ ông bào người đưa cháu lên phòng cho khách ở trên tầng.”

“Cảm ơn ông nội.” Đoạn Mộc Tuyết cầm chặt tay Uất Trì Kim, nhẹ giọng nói: “Ông nội, ông nhất định phải làm cho anh Thâm đến gặp con nhé, gặp một lần thôi là được rồi, anh ấy có thể không đính hôn với con… nhưng mà đêm nay con muốn gặp anh ấy có được không a?”

Nghe thấy vậy, Uất Trì Kim kinh ngạc, không nghĩ đến cô ta lại vì muốn gặp Uất Trì Thầm một lần, mà không cần đính hôn nữa.

Thế làm sao mà được? Nếu như Đoan Mộc Tuyết không đính hôn với Uất Trì Thâm, vậy chẳng phải là…

Nghĩ đến đây, biểu cảm trên mặt Uất Trì Kim trở nên nghiêm trọng: “Như vậy thì không được, Uất Trì Kim ông chỉ nhận cháu làm cháu dâu, trừ cháu ra, ai cũng không được.”

Vẻ mặt Đoan Mộc Tuyết yếu ớt mà khóc: “Ông nội Uất Trì, cháu biết rõ ông đối tốt với Tiểu Tuyết, nhưng mà anh Thâm… anh ấy căn bản không thích Tiểu Tuyết. Trước giờ vẫn là do Tiểu Tuyết quá đáng, cho nên bây giờ cháu chỉ muốn gặp mặt anh ấy một lần, chỉ cần anh ấy chịu gặp mặt cháu một lần thôi, để cháu nói cho anh ấy những lời trong lòng cháu, cháu cũng không đòi hỏi gì nhiều nữa.

Cô ta càng nói như vậy, Uất Trì Kim càng cảm thấy cô nhóc này rất hiểu chuyện, làm cho người ta vô cùng đau lòng.

Ông ta thở nặng nhọc một hơi: “Cháu yên tâm, ông nội nhất định sẽ bắt nói quay về gặp châu, cũng sẽ bắt hai đứa đính hôn.”

Sau đó Đoan Mộc Tuyết bảo người hầu đưa lên phòng cho khách để rửa mặt.

Vẻ mặt của Uất Trì Kim đen kịt, gọi Vu Ba lại: “Nó vẫn không nghe máy sao?”

Vu Va sờ khuôn mặt già nua của mình, bất đắc dĩ mà gật đầu: “Đúng vậy, tôi đoán điện thoại của cậu chủ Thâm đã tắt âm rồi, nếu không thì gọi điện thoại như vậy cậu ấy không thể không nghe máy được.”

“Hừ!” Uất Trì Kim hừ mạnh một tiếng, thở hồng hộc mà nói: “Không nghe điện thoại, vậy thì gọi tới lúc nào nó nghe thì thôi, Tiểu Tuyết nặng tình nặng nghĩ với nó như vậy, nó lại dám không đến gặp một lần sao? Vụ Ba, ông tiếp tục gọi điện thoại, hoặc là nhắn tin, bảo nó nhất định phải về một chuyến, nếu như không về, ông già này sẽ đột tử trong phòng khách này ”

Câu nói cuối cùng làm cho Vụ Ba biến sắc, ông ta mi mỏi, kinh hãi mà gật đầu: “Tôi biết rồi, ông chủ cho tôi ít thời gian, tôi nhất định sẽ gọi được câu chủ Thâm quay về.”

Sau khi Vụ Ba rời khỏi phòng khách, lại lấy điện thoại ra gọi cho Dạ Mạc Thậm mấy cuộc điện thoại, nhưng vẫn không có động tĩnh gì như cũ, trong điện thoại chỉ phát ra mây âm tút tút kéo dài vui tưới rồi lại phát lên một giọng nữ lạnh lùng.

Vu Ba tắt điện thoại, thực sự là không biết làm sao nữa.

Xem ra không thể gọi điện thoại được rồi, chỉ sợ đêm hôm nay Vu Ba có gọi cháy máy của anh, thì anh cũng không nghe máy.

Một khi đã như vậy, chỉ có thể đến tận nhà tìm thôi.

Dù sao những lời nói đêm nay của Uất Trì Kim, thực sự là làm cho người khác sợ hãi.

Hàn Mộc Từ vừa tắm xong đi ra, liền nghe thấy có người đang ẩn chuông cửa, Dạ Mạc Thâm không có trong phòng, cô đành khoác áo khoác rồi đi ra ngoài.

Lúc đi ra ngoài, vừa đúng lúc gặp Da Mạc Thâm đi từ trong phòng đọc sách đi ra.

“Khuya như vậy rồi, còn có ai ẩn chuông cửa Da Mạc Thảm nhíu mày, biểu cảm các chức tức giản, rồi đi qua nói: “Em vào trong trước đi, anh đi xem là được rồi.”

“Ừm.” Hàn Mộc Tử không nghi ngờ anh, gật đầu rồi quay trở lại phòng. Sau khi nhìn thấy cô vào phòng, ảnh mắt Da Mạc Thầm liền trở nên hung ác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK