Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 133: Không bằng người lạ Hàn Tuyết U trợn tròn mắt, thật sự không thể tin được vào điều mà mắt cô nhìn thấy.

Người trên tài liệu chỉ rõ lại là Dạ Mạc Thâm.

Cho nên người đàn ông xa lạ mà cô và Thẩm Kiều tìm kiếm khắp nơi lại là Dạ Mạc Thâm.

Cha của đứa bé rõ ràng đang ở bên cạnh cô, nhưng cô cái gì cũng không biết, bao gồm cả Dạ Mạc Thâm.

Tại sao lại như vậy? Róc rách.

Tiếng nước trong phòng tắm bất chợt dừng lại, Hàn Tuyết U hồi thần.

Anh Hàn Thanh đã tắm xong, nếu cô lại ngơ ngác nữa thì khẳng định sẽ bị phát hiện.

Nghĩ tới đây, Hàn Tuyết U nhanh chóng nhét tài liệu vào bên trong túi hồ sơ. Đáng tiếc cô luống cuống, sau khi để tài liệu vào trong túi và đặt ngay ngắn, lúc cô chuẩn bị trốn ra bên ngoài thì tay áo không cần thận làm rơi điện thoại di động trên bàn.

Bịch! m thanh di động rơi xuống đất nghe cực kỳ rõ ràng. Hàn Tuyết U vô cùng hoảng sợ, đành phải quay lại nhặt điện thoại di động. Khi cô chuẩn bị đặt di động lên và rời khỏi thì cửa phòng tắm đã mở ra.

Hàn Tuyết U dừng tất cả động tác lại, dồn sức xoay người nhìn về phía nhà tắm.

Hàn Thanh tắm rửa sạch sẽ, trên cơ thể cường tráng còn dính lại bọt nước màu trắng trong suốt, mái tóc đen hơi ẩm ướt dính ở trên trán, đôi mắt đen trên khuôn mặt lạnh lùng câm dục đang nhìn chăm chú vào Hàn Tuyết U.

Anh không nói gì, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt dừng ở trên mặt Hàn Tuyết U.

Trái tìm Hàn Tuyết U đập rất nhanh, cô né tránh ánh mắt của Hàn Thanh, rõ ràng chính là bộ dáng lo sợ không yên.

Nhưng dù sao không thể như vậy mãi, Hàn Tuyết U chỉ có thể kéo kéo môi, vươn một cái tay ra và chào hỏi Hàn Thanh: “Anh, anh hai…” Khi nói chuyện, Hàn Tuyết U cũng nghe được âm thanh run rầy của chính mình.

Hàn Thanh không nói lời nào, ánh mắt dần dần dời xuống dưới và nhìn tay của cô.

Hàn Tuyết U hoảng hốt, vô thức giấu tay ra phía sau. Nhưng rất nhanh cô ý thức được làm vậy là không ổn, sau đó cô nhanh chóng đưa điện thoại ra.

“Xin lỗi anh hai, vừa rồi em không cẩn thận đụng tới điện thoại của anh làm cho nó rơi xuống dất, không biết có hư gì hay không…” Hàn Tuyết U kiểm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng và nhẹ giọng nói.

Vẻ mặt Hàn Thanh lạnh nhạt cầm khăn lau tóc của mình, hai chân thằng tắp bước về phía cô, cái loại khí thế nghiêm túc trên người lập tức đè ép xuống Hàn Tuyết U.

Chỉ nghe giọng nói lạnh lẽo buồn tẻ của anh: “Không phải anh đã nói chưa có sự đồng ý của anh thì không được tự tiện ra vào phòng anh hay sao?” Nghe vậy, sắc mặt Hàn Tuyết U thay đổi mạnh mẽ.

“Anh hai, em không cố ý… Em chỉ nghe nói anh tắm rửa, muốn… Đi vào chờ anh một chút mà thôi.” Nói đến đây, Hàn Tuyết U đã căng thằng đến mức trong mắt xuất hiện ánh nước, cô lộ ra gương mặt tội nghiệp nhìn Hàn Thanh: “Lần sau em sẽ không như vậy nữa, bây giờ em sẽ rời đi.” Hàn Tuyết U đặt di động xuống và muốn rời khỏi.

Hàn Thanh gọi cô lại: “Đợi một chút.” Bước chân dừng lại, Hàn Tuyết U hoảng sợ và đứng yên tại chỗ.

Có ánh mắt sắc bén dừng ở sau lưng của cô, Hàn Tuyết U nghe anh hỏi: “Chuyện gì, nói đi.” Hàn Tuyết U chớp mắt, hít sâu một hơi và chậm rãi nói: “Cũng, cũng không có chuyện gì. Chỉ là anh hai vừa trở về từ nước ngoài, Tuyết U nhớ anh hai cho nên đến xem anh hai đã ngủ hay chưa, em…” Cô bắt đầu nói năng lộn xộn, Hàn Tuyết U thật sự chán ghét bộ dạng này của cô. Rõ ràng cô ngụy trang rất khá, nhưng mỗi lần chạm đến cặp mắt thâm thúy dường như hiểu rõ lòng người của Hàn Thanh, cô cảm thấy khi bản thân đứng trước mặt anh, bất kể cô có nói dối như thế nào thì đều giống như bị vạch trần.

Hơn nữa vốn dĩ cô đã chột dạ, cho nên khi ở trước mặt Hàn Thanh cô lại càng thiếu tự tin.

Hàn Thanh không nói gì. Ánh mắt dừng trên túi giấy bìa, khi anh vừa định cầm lên thì thấy thứ này đã bị người ta mở ra, anh liền nheo mắt một cách nguy hiểm.

“Em đã xem tài liệu?” Hàn Tuyết U bị anh hỏi như vậy thì sắc mặt trắng vài phần, vô thức từ chối: “Anh hai, em chỉ vừa mới vào, nhìn thấy điện thoại anh sáng lên, kết quả không ngờ lại rơi xuống.” Hàn Thanh: “………” Mí mắt nâng lên một chút, một tiếng cười khẽ phát ra từ trong mũi của Hàn Thanh, chỉ có anh nghe thấy.

“Thật không?” Anh hỏi.

Tim Hàn Tuyết U đập một chút: “Anh, là tài liệu rất quan trọng hay sao? Tất nhiên em sẽ không tùy tiện chạm vào đồ gì đó của anh. Nếu không có việc gì, Tuyết U xin về trước.” Hàn Thanh nâng mắt nhìn cô: “Không muốn biết việc đó?” “Việc đó… Ngày mai em sẽ hỏi anh hai. Hôm nay anh hai cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút!” Dứt lời, Hàn Tuyết U như như chạy trốn mà rời khỏi phòng.

Ánh mắt trong trẻo và lạnh lùng của Hàn Thanh nhìn theo bóng dáng của cô. Anh mở túi giấy bìa ra, nhìn thoáng qua tư liệu sau đó đặt nó trên bàn.

Một lúc sau, anh nghĩ đến cái gì… Từ trong túi âu phục của mình lấy ra một tờ giấy A4 được xếp lại, sau khi mở ra có một bức ảnh trên đó. Tuy rằng trên mặt cô gái mỉm cười, nhưng vẫn giấu không được khí chất lạnh lùng trong trẻo lúc đó.

Khí chất lạnh lùng trong mắt lộ ra khiến cho cô nhìn không giống như một nhân vật bình thường.

Rồt cuộc cô là ai… Tại sao cô lại giống người trong trí nhớ của anh như vậy? Buổi tối khi Thẩm Kiều về đến nhà thì mang chiếc áo khoác mà Tiểu An cho mình mượn di giặt, sau đó phơi khô để ngày hôm sau đến phòng tài vụ ở công ty và trả cho người ta.

Khi Tiểu Nhan nhìn thấy cô còn đến trả quần áo, vẻ mặt mềm mại liền kiêu ngạo.

“Tôi nói trước với cô, tôi lấy áo cho cô mượn không phải vì giúp cô, mà là không muốn nhìn cô quyến rũ Mạc Thâm của chúng tôi mà thôi!” Thẩm Kiêu nhận ra người trước mắt này là mặt lạnh tim nóng, cô gật đầu: “Được, tôi đã biết.” Tiểu Nhan thấy cô vẫn mỉm cười thì nheo mắt lại: “Sao cô lại thế này? Tôi đã nói cô như vậy, cô lại không hề tức giận?” Thẩm Kiều cười nói tiếp: “Bởi vì tôi biết cô đang giúp tôi. Lần này cảm ơn cô, nếu không lúc ấy tôi thật sự không biết làm thế nào mới tốt.” Tiểu Nhan: “Ai cần cô cảm ơn? Không có việc gì thì đi nhanh đi thôi!” Thẩm Kiều đành phải rời khỏi trước. Khi bước vào thang máy, cô vừa vặn đụng phải Dạ Mạc Thâm đang lên lầu. Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, không đợi Thẩm Kiều phục hồi tinh thần thì Dạ Mạc Thâm đã dời đi trước.

Loại hơi thở lạnh lùng trên người của anh gần như muốn đóng băng người khác ba thước. Thẩm Kiều bước vào trước khi thang máy đóng cửa lại, cô đúng là cảm thấy lạnh cả cánh tay và cổ.

Hôm nay cô mặc một bộ đồ xanh lá cây nhạt không có tay, đặc biệt tôn lên làn da của cô. Nhưng cánh tay mát lạnh trắng nõn của cô lộ ra bên ngoài khiến cho Dạ Mạc Thâm nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

Người phụ nữ chết tiệt này, ăn mặc càng ngày càng lộ càng dám mặc! “Trợ lý Thẩm.” Tiêu Túc chủ động chào hỏi Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều gật đầu với anh ta, sau đó đứng im lặng ở một bên.

Tiêu Túc đề ý thấy bắt đầu từ lúc Thẩm Kiều xuất hiện, hơi thở lạnh băng của Dạ Mạc Thâm không ngừng tuôn trào ra bên ngoài, sắp lấp đầy không gian nho nhỏ của thang máy, còn đang cuồn cuộn bên ngoài. Khi nhìn trợ lý Thẩm, đến liếc mắt một cái anh cũng không thèm liếc đã trực tiếp chuyền đi chỗ khác.

Mẹ nó đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngày hôm qua khi ở phòng ăn, hai người không phải là một dáng vẻ tình cảm rất tốt hay sao? Tại sao chỉ qua một đêm thì….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK