Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 597

Mà sau khi xe của Hàn Mộc Tử xông ra thì cô vẫn tiếp tục tăng tốc, sợ đảm người đẳng sau đuổi theo kịp.

“Lái chậm chút, phía trước có một cây đèn xanh đèn đỏ có ngã rẽ.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó dừng xe, đứng tại ngã rẽ con đường chờ anh”

Hàn Mộc Tử làm theo những gì anh nói, cho đến khi xe dừng lại mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô vô thức nâng tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Lúc nâng tay lên mới phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô hơi sững người, sau đó sắc mặt trắng bệch mà cười lên.

Thật đúng là nhát gan, mới có chút chuyện thể này mà đã bị dọa thành bộ dạng này rồi, nếu hôm nay không có Dạ Mạc Thâm, thì có phải làm sao?

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử hơi khép mắt, tay quét qua mồ hôi lạnh trên trán.

Cốc cốc

Lúc này có người gõ cửa sổ xe cô, bởi vì còn đang hoảng sợ chưa bình tĩnh lại nên khi Hàn Mộc Tử nghe thấy tiếng động này thì lông tơ trên người đều dựng đứng lên.

Quay đầu lại, sau khi nhìn thấy bóng người ở ngoài cửa số thì lòng Hàn Mộc Tử mới bình tĩnh lại.

Cô mở khóa, Dạ Mạc Thâm liền kéo cửa xe, cúi thấp người nhìn cô, “Không ra sao?”

Nhìn Dạ Mạc Thâm ở gần trong gang tấc thế này, mỗi Hàn Mộc Tử hơi động đậy: “Tôi..”

“Bị dọa sợ rồi à?”

Dạ Mạc Thâm cười híp mắt, khỏe mắt liếc thấy tóc cô đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, lúc này đang nằm bẹp dính trên trán cô.

Nhìn thấy dáng vẻ anh, Hàn Mộc Tử vô thức nâng tay lau đi những giọt mồ hội trên trán mình.

“Ra ngoài hít thở chút đi.”

Anh giơ tay cầm lấy cánh tay Hàn Mộc Tử, Hàn Mộc Tử được anh dìu dắt liền chầm chậm bước ra, hai chân cô hơi nhũn, lúc xuống xe hơi đổ về phía trước, cuối cùng đâm đầu vào lòng Dạ Mạc Thâm.

Mùi hinh hương nồng đậm trong lòng anh phả vào mặt cô, Dạ Mạc Thâm vô thức ôm lấy eo cô, nửa ôm nửa kéo mà dẫn cô vào quán cà phê gần đó.

Vì cả người Hàn Mộc Tử đều không còn sức lực nên mới bị Dạ Mạc Thâm ôm vào quán cà phê, lúc ra ngoài, không khí bên ngoài tươi mát hơn nhiều so với trong xe. Dạ Mạc Thâm bảo phục vụ cho một ly sữa tươi nóng, dặn cô uống hết.

Có lẽ là vì bị dọa sợ, nên lúc Hàn Mộc Tử cầm lỵ, bàn tay có vẫn còn hơi run rẩy.

“Uống chậm thôi.” Dạ Mạc Thâm duỗi tay ra, giúp cô cầm lỵ, một tay nhẹ nhàng về sau lưng cô, giống như đang dỗ con nít mà dịu dàng dỗ dành.

Người trong quán cà phê nhìn thấy một màn này, đều nhịn không được dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ.

Hàn Mộc Tử có lẽ thật sự bị dọa sợ, đợi sau khi uống xong ly sữa thì ý thức của cô mới chầm chậm quay về, nhìn bốn phía xung quanh, cô hơi khép mắt nói: “Nơi này nhiều người quả, tôi muốn về ”

Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm hơi mím lại, gật đầu.

“Được.”

Tiếp theo anh liền trực tiếp ôm ngang người cô lên, rồi ra khỏi quán cà phê.

Còn về chuyện ánh mắt của người khác khi nhìn thấy cảnh tượng này sẽ thế nào thì Dạ Mạc Thâm không thèm để ý tới, giúp cô vào ghế phụ, sau đó giúp cô thắt chặt dây an toàn.

Cuối cùng, Dạ Mạc Thâm nhịn không được nói: “Bây giờ thì biết được sự nguy hiểm mà anh nói rồi chưa? Để xem sau này em còn dám một mình tự ý chạy ra ngoài nữa không.

Hàn Mộc Tử: “..

Anh đi vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái lái xe đi, Hàn Mộc Tử liền mệt mỏi dựa vào lưng ghế mà nhắm mắt lại.

Trước kia là do trong lòng cô không chắc chắn, nhưng bây giờ khi có Dạ Mạc Thâm ở bên người mình rồi, thì phút chốc có liên cảm thấy rất an tâm.

Cảm giác cứ như cho dù có nhiều nguy hiểm hơn đi nữa, chỉ cần có Dạ Mạc Thâm ở bên, thì anh đều sẽ bảo vệ cho cô chu toàn, sẽ không khiến cô chịu bất cứ thương tổn nào.

Người đàn ông này, thật đúng là khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Cô không muốn có bất cứ qua lại gì với anh, nhưng anh lại cứ luôn xuất hiện vào những lúc cô đang cần người nhất, chiếm trọn cả trái tim và thế giới của cô.

Giống như vừa nãy vậy, cô căn bản không có lý do để cự tuyệt.

Cũng… không thể cự tuyệt.

Xe đã an ổn lái đi, suy nghĩ của Hàn Mộc Tử cũng dần dần bay xa, rất nhanh liền chìm vào giấc mộng.

Hàn Mặc Tử gặp ác mộng.

Trong mơ giống như lúc sáng, cô lái xe bị người khác theo dõi, cô hoảng sợ không thèm chọn đường, lái xe chạy loạn trong thành phố, có ý đồ muốn cắt đuôi kẻ đang theo dõi cô.

Nhưng chiếc xe đi theo phía sau cứ như âm hồn không tan, gần như muốn tông vào đuôi xe cô.

Hàn Mộc Tử đạp bàn số, xe bay ra ngoài, hai chiếc xe đăng sau cũng như phát điên mà tông qua. ‘Ram!’

Hàn Mộc Tử lập tức trừng lớn mắt, đập vào mắt là căn phòng quen thuộc.

Vừa rồi là mơ sao?

Nhưng tại sao lại chân thật đến vậy.

Cứ như trong tương lai sẽ xảy ra không chừng.

Hàn Mộc Tử ngồi dậy, xoay người liền đụng phải một đôi mắt lạnh lẽo.

Ánh mắt lạnh lẽo như vậy khiến Hàn Mộc Tử giật nảy mình.

“Anh.

Ánh mắt ác liệt của Dạ Mạc Thâm đang nhìn chăm chăm vào cô, Hàn Mộc Tử bị anh nhìn làm cho da đầu tiê dại, cứ như đã bị nhằm thành mục tiêu.

Cô vô thức rụt vai.

Đây là sao thế? Nếu cô nhớ không nhầm, trước đó anh vẫn đang rất lo cho mình, nhưng tại sao sau khi cô tỉnh lại thì liền thay đổi? “Chồng trước kia của em..

Anh vừa nói ra khỏi miệng, Hàn Mộc Tử liền có một loại dự cảm không lành, cảnh giác mà nhìn anh: “Anh đột nhiên nhắc tới anh ta làm gì?”

“Rốt cuộc trên người anh ta có ưu điểm gì, mà có thể khiến em nhớ mãi không quên như vậy?”

Hàn Mộc Tử: “.…

Lời này khiến Hàn Mộc Tử thật sự không hiểu được.

Cô liếc nhìn màn đêm ngoài cửa sổ một cái, cũng đại khái có thể đoán được bản thân đã ngủ bao lâu, nhưng những lời mà Dạ Mạc Thầm đột nhiên nói ra này, thật sự khiến Hàn Mộc Tử không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Rốt cuộc thì cô chỉ ngủ mấy tiếng, hay là đã ngủ cả một thế kỷ rồi?

Nếu không tại sao lời Dạ Mạc Thâm nói ra lại kỳ quái như vậy?

Hơn nữa, là ai nói cô đối với Lâm Giang nhớ mãi không quên vậy?

Tình cảm giữa cô và Lâm Giang vốn đã ít, lúc mới đầu có lẽ là có một ít, nhưng trong hai năm sau khi kết hôn, thì anh ta đã tiêu phí hết chút tình nghĩa giữa hai vợ chồng với nhau rồi.

Lại sau đó, cô gả cho Dạ Mạc Thâm, rồi sau cùng cả trái tim đều bị Dạ Mạc Thâm chiếm trọn

Lại thêm năm năm này, trong lòng cô chỉ có một mình Dạ Mạc Thâm.

Mà câu nói nhớ mãi không quên chồng cũ này, rốt cuộc là bắt đầu từ đâu vậy? “Không nói gì sao?”

Giọng của Dạ Mạc Thâm mang theo vẻ khàn đặc: “Tôi vốn cho rằng em có ý với anh trai anh, nhưng nhìn dáng vẻ hiện giờ, căn bản không giống như những gì anh nghĩ.”

Hàn Mộc Tử chau đôi mày đẹp: “Anh nghĩ thế nào?”

Cô rất không thoải mái, bản thân vừa trải qua một vụ việc đáng sợ, ai ngờ sau khi tỉnh dậy thì lại bị hỏi toàn những vấn đề không đâu.

“Nếu không phải nhớ mãi không quên, thì tại sao em lại liều mạng sinh ra con của anh ta?”

Hàn Mộc Tử: “…

Sinh con của Lâm Giang?

Trước giờ cô chưa từng nói với Dạ Mạc Thâm, tuy cô và Lâm Giang đã kết hôn hai năm, nhưng trong lòng Lâm

Giang có người mình yêu nên trước giờ đều chưa chạm vào cô, mà khi đó cô cũng cảm thấy không sao cả.

Cũng thật không biết những ngày tháng trước kia rốt cuộc cô đã sống thế nào.

“Những lời này, anh nghe được từ đâu vậy?”

Mí mắt Dạ Mạc Thầm hơi nhấc lên, ánh mắt nhìn cô có hơi châm chọc, khỏe môi nhếch lên một nụ cười hung ác.

“Em nói xem?”

Anh mở tay ra, trong tay có thêm một chiếc bình nhỏ.

Ban đầu Hàn Mộc Tử còn không biết đó là gì, nhưng khi nhìn kỹ một lúc, sắc mặt cô liền hơi thay đổi, còn chưa đợi bản thân kịp phản ứng lại thì cô đã duỗi tay ra: “Trả lại cho tôi đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK