Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1411: Đồ đàn ông thối tha, đấu với tôi sao?

Đúng như dự đoán của Giang Tiểu Bạch, sau khi tan làm về nhà, quần áo Tiêu Túc không hề bị ướt.

Đèn chính trong nhà đã tắt, chỉ còn một ngọn đèn nhỏ ảm đạm trong góc nhà, chiếu sáng toàn bộ vật dụng bên trong. Trước đây, sau khi tăng ca về nhà thì luôn là một căn phòng tối om chờ đợi cậu ta nhưng kể từ khi Giang Tiểu Bạch ở đây, dù cậu ta có làm thêm muộn tới giờ nào thì khi về nhà, đẩy cửa ra không còn là bóng tối mờ mịt nữa.

Dù ánh đèn ảm đạm, nhưng nó đã trở thành ngọn đèn dẫn lối Tiêu Túc trở về nhà trong màn đêm thăm thẳm.

Tiêu Túc tháo nút áo, cởi áo vest ra đặt lên ghế sô pha bên cạnh.

Cạch.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Giang Tiểu Bạch dụi dụi đôi mắt còn mơ màng, đi ra từ bên trong: “Anh tăng ca về rồi đấy à? Đã mấy giờ rồi?”

“Mười hai giờ rồi, sao lại thức dậy vậy?”

Tiêu Túc cau mày khi nhìn thấy quần áo cô ấy mặc trên người, có lẽ Giang Tiểu Bạch đột nhiên bò từ trong chăn ra nên chỉ mặc một bộ đồ ngủ.

Cô ấy có một tật xấu khi ngủ, đó là không thích mặc đồ quá dày, vậy nên dù là mùa đông, cô ấy cũng chỉ mặc một bộ đồ ngủ kiểu xuân thu mỏng manh.

Lúc này còn đi chân trần ra ngoài, đến tất cũng không mang.

“Về ngủ tiếp đi, đừng để nhiễm lạnh”

Thật ra thì đang ngủ dở chừng, Giang Tiểu Bạch thức dậy đi vào phòng vệ sinh, vừa hay nghe thấy bên ngoài có tiếng động nên cô chuẩn bị ra nhìn qua, chào hỏi một câu rồi về ngủ tiếp, giờ nghe Tiêu Túc nói một câu như vậy, cô vẫn thấy cảm động lạ kỳ.

Dù sao, bản thân anh ấy tăng ca tới khuya, quay về vấn còn quan tâm tới cô, điều này chứng tỏ tên đàn ông thối tha này vẫn còn rất quan tâm đến cô.

Giang Tiểu Bạch cảm động một hồi, rồi nói: “Anh có đói không? Em nấu cho anh ít mỳ nhé?”

Nghe thấy vậy, Tiêu Túc càng nhíu chặt mày: “Ăn mặc như vậy đi nấu mỳ sao?”

“Anh bị ngốc phải không? Em mặc thêm áo khoác là được thôi.”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch thật sự muốn xoay người quay về phòng lấy áo, nhưng Tiêu Túc đã đi tới kéo vai cô ấy lại: “Lăng nhằng cái gì? Không phải anh kêu em quay về ngủ tiếp sao? Muộn vậy rồi, để anh tự nấu”

Lúc cậu ta tới gần, Giang Tiểu Bạch tinh tường cảm nhận được sự ẩm ướt và lạnh lẽo của cơn mưa lớn bên ngoài từ trên người cậu ta, cô cũng không biết bản thân mình nghĩ như thế nào, vô thức sờ tay cậu ta.

Sau đó, cô chạm tới bàn tay lạnh như băng của Tiêu Túc.

Giang Tiểu Bạch vừa chui từ trong chăn ra, đụng chạm bất ngờ như vậy khiến cô run lên vì lạnh, Tiêu Túc cảm nhận được ngay, nhanh chóng rút tay mình về, mím môi nói: “Quay về ngủ đi”

“Sao tay anh lạnh thế? Bên ngoài rét thế sao?”

“Trời mưa rồi, cũng hơi lạnh, nhưng mà vẫn “Anh đi tắm ngay đi” Giang Tiểu Bạch đột nhiên ra lệnh.

Tiêu Túc nhướng mày: “Hả?”

“Đi tắm nước nóng cho ấm người đi, một tên đàn ông lớn đầu mà để tay lạnh cóng như vậy, không thấy xấu hổ sao? Tay của em còn ấm hơn tay anh đấy!”

Tiêu Túc không hiểu sao bản thân lại tự nhiên bị ghét bỏ, đầu cậu ta xuất hiện một dấu hỏi to đùng.

Cậu ta tăng ca tới nửa đêm, lúc về trời đổ mưa, cái lạnh bức người, vậy nên tay mới lạnh cóng như vậy, còn cô ấy thì chui ra từ trong chăn ấm, vừa chạm tay của cậu ta là ghét bỏ cậu ta?

Nhưng Tiêu Tức còn chưa kịp phản ứng, Giang Tiểu Bạch đã đẩy cậu ta vào trong phòng tắm, cạch một tiếng, thuận tay đóng cửa lại: “Nếu không tắm cho người ấm lên thì đừng có ra ngoài!”

Tiêu Túc đứng im tại chỗ, không hiểu gì sờ sờ mũi, cậu ta muốn nói, tắm rửa không cần lấy quân áo sao?

Trải qua một trận giằng co như vậy, con sâu ngủ trong người Giang Tiểu Bạch đã hoàn toàn chạy mất, cô quay về phòng khoác thêm áo ngoài, sau đó đi xuống bếp.

Vừa mở bếp, Giang Tiểu Bạch vừa mở cánh tủ bên cạnh ra, nửa đêm nửa hôm, làm cho cậu ta bát mỳ chay nóng là được rồi, trời lạnh như vậy, ăn món gì nóng nóng là có thể làm tay chân ấm lên.

Sau khi nước sôi, Giang Tiểu Bạch cho mì vào, vừa quét mắt nhìn hướng phòng tắm, vừa nhỏ giọng thầm thì: “Đúng là thiếu nợ anh mà”

Rõ ràng cô ấy đã quyết định đi ngủ rồi, chỉ là ra nhìn một cái mà thôi, thế nào lại làm bữa ăn khuya tình yêu cho cậu ta vậy? XiìI Chờ Tiêu Túc tắm xong, Giang Tiểu Bạch cũng nấu mì xong.

Cô ngồi trên ghế sô pha, để một bát mì lớn trước mặt, đũa và thìa cũng đã chuẩn bị đủ, nhìn thấy Tiêu Túc đi ra, vẫy tay quát cậu ta chẳng khác nào cảnh tượng cho heo ăn: “Nhanh đến ăn đi, ăn xong em còn đi ngủ.”

Tiêu Túc lau khô tóc, sau đó đi tới ngồi trước mặt cô ấy.

“Em đi ngủ trước đi rồi anh sẽ ăn” Tiêu Túc thấy cô ấy có vẻ buồn ngủ lắm rồi nên đề nghị.

Ai biết Giang Tiểu Bạch vừa nghe thấy vậy, lập tức nhướn mày khó chịu: “Làm gì, em tự tay nấu mì cho anh, nhìn anh ăn một miếng cũng không được à?

Được rồi, nhìn thì nhìn, nổi nóng như thế làm gì?

Dĩ nhiên, những lời này Tiêu Túc chỉ dám nói trong lòng, ngoài mặt không thể hiện gì, vô cũng nghe lời mà kéo ghế ngồi xuống bắt đầu ăn mỳ, Giang Tiểu Bạch ngồi đối diện nhìn cậu ta chằm chăm.

Dù Tiêu Tức là một người đàn ông nhưng bị bạn gái mình nhìn chằm chằm như vậy, cậu ta cũng cảm thấy xấu hổ, chỉ là nếu nói ra, chắc chắn Giang Tiểu Bạch sẽ lại giận dỗi cậu ta, vậy nên chỉ có thể chịu đựng thôi.

“Anh ăn mỗi mì không làm gì, uống canh đi chứ?”

Tiêu Túc cầm thìa uống vài ngụm canh, do không thử nhiệt độ mà bị bỏng, Giang Tiểu Bạch lại không nhịn được mà ghét bỏ: “Có phải anh bị ngốc không vậy? Trước khi uống canh không thử nhiệt độ hả? Bị bỏng rồi phải không? Ngốc luôn rồi phải không?”

Đột nhiên Tiêu Túc không biết phải nói gì.

Nhưng Giang Tiểu Bạch không định bỏ qua, cô ấy đưa tay rót cho cậu ta chén nước: “Uống nước đi, đừng để bị bỏng”

Đối mặt với yêu cầu của cô ấy, Tiêu Túc phát hiện bản thân không hề có lực phản bác, chỉ có thể cầm chén lên uống một ngụm, nào ngờ nước lạnh kinh người, làm cậu ta lại không chịu được mà bị sặc.

Kết quả đương nhiên là ánh mắt Giang Tiểu Bạch nhìn cậu ta càng thêm ghét bỏ.

“Sao anh lại vụng về thế nhỉ? Ăn gì uống gì cũng có thể bị sặc.”

Tiêu Túc ngước mắt nhìn Giang Tiểu Bạch, cô ấy vẫn mở miệng lảm nhảm đủ chuyện mà không hay biết gì. Tiêu Túc nhìn chằm chằm một hồi, ánh mắt trầm xuống, cậu ta đặt chén xuống, chợt đứng dậy, vòng qua bàn đi tới trước mặt Giang Tiểu Bạch, sau đó cúi người đưa hai tay đặt sau chỗ ngồi của cô ấy, vây cô ấy lại.

“Em nói anh..” Thấy cậu ta đột nhiên tới gần, Giang Tiểu Bạch ngừng nói, trợn tròn hai mắt nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt, giọng nói bất giác trở nên căng thẳng: “Anh, anh làm gì thế?”

“Nói tiếp đi, sao lại không nói nữa?” Tiêu Túc lại tiến gân thêm mấy tấc, hô hấp của hai người gần như quấn vào nhau. Vừa rồi, Giang Tiểu Bạch còn nói năng rất hùng hồn, hiện tại lại câm như hến.

“Này?” Thấy cô ấy không nói gì, Tiêu Túc nhíu mày: “Vừa rồi không phải nói chuyện hăng hái lắm sao? Giờ nói tiếp đi chứ”

Coi như Giang Tiểu Bạch đã hiểu được, anh ấy đang cố ý khiêu khích cô!

A, đồ đàn ông thối tha, đấu với em sao? Anh cho rằng như vậy có thể chiếm chủ quyền sao?

Mơ đi! Giang Tiểu Bạch em đây, nếu để cho anh có cơ hội chuyển mình, vậy em liền theo họ của anh!

Nghĩ như vậy, Giang Tiểu Bạch nở nụ cười, bất ngờ đưa tay ôm lấy cổ Tiêu Túc, tủm tỉm nói: “Anh cũng đến gần như vậy rồi, em còn nói gì được nữa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK