Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1358

Tiểu Nhan: “…”

Hàn Thanh thanh toán tiền xong, Tiểu Nhan không nhịn được mắng một tiếng: “Anh điên rồi sao? Hai cái vé này vốn không đến ngần ấy tiền, vậy mà anh lại bỏ ra bảy mươi triệu để mua nó?”

Anh ta là tên đầu heo chắ!

c Mặc dù cô biết Hàn Thanh giàu có, sẽ chẳng bao giờ để ý đến con số bảy mươi triệu này, nhưng tiêu xài kiểu ném tiền ra cửa sổ này vẫn khiến cô mắt tròn mắt dẹt.

Mà hai người đàn ông kia không ngờ vậy mà lại nhận được tiền, vui mừng nhìn điện thoại di động, sau đó lại nhìn Tiểu Nhan và Hàn Thanh, bắt đầu khen: “Em gái này, bạn trai của em thật hào phóng, em có phúc lắm mới tìm được một người bạn trai thế này đấy, hãy trân trọng cậu ấy nhé.”

Tiểu Nhan: “… Liên quan gì đến anh, tôi có nói anh ta là bạn trai của tôi đâu.”

Cô muốn vùng vẫy, nhưng Hàn Thanh cứ ôm chặt lấy cô, không có ý định để cô thoát ra dù chỉ một chút.

“Chà, xem ra hai người lại xấu hổ rồi. Thảo nào cậu ấy không tiếc tiền để theo đuổi em, cậu ấy rất coi trọng em đấy. Người anh em, cậu khá lắm, chúc hai người hạnh phúc nhé…”

Vốn dĩ Hàn Thanh chỉ cảm thấy bọn họ thật lắm lời, muốn bọn họ thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời đi.

Nhưng sau khi bên kia chúc mình và Tiểu Nhan hạnh phúc, chẳng hiểu nghĩ thế nào lại mấp máy môi: “Cảm ơn.

Sau đó, cả hai người kia nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, trong lúc họ thu dọn đồ đạc, Tiểu Nhan vẫn cố gắng thử vùng vẫy thoát khỏi vòng tay nhưng cuối cùng Hàn Thanh vẫn không để cô được như ý muốn.

Cuối cùng, Hàn Thanh đặt đồ của cô bên cạnh ghế giường nằm rồi kêu cô ngồi xuống.

Ở đây rất yên tĩnh, bởi vì mọi người đều đang ngủ, sau khi hai người kia đi rồi, nơi này bắt đầu yên tĩnh trở lại.

Trong không khí yên tĩnh như vậy, Tiểu Nhan không thể nói to, càng không thể bộc lộ cơn tức giận.

Cô chỉ có thể thấp giọng nhìn Hàn Thanh, như muốn nói gì đó, nghĩ một hồi lại quay đầu đi.

Một lúc sau, cô quay đầu lại nói với Hàn Thanh: “Bỏ ra bảy mươi triệu mua một chỗ như thế này, anh điên rồi sao?”

Hàn Thanh: “…” Không ngờ đến bây giờ cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện này.

Đối diện với ánh mắt tức giận của cô, Hàn Thanh thở dài, bất lực nói: “Đối với anh, những thứ này đều không quan trọng.”

Điều quan trọng là cô gái nhỏ trước mặt anh lúc nãy phải ngồi ghế, thật thiệt thòi cho cô.

Nếu anh không đưa cô đến đây, cô sẽ tiếp tục bị hành hạ ở đó.

Hàn Thanh bắt đầu thu dọn giường, Tiểu Nhan ở bên cạnh yên lặng quan sát, phát hiện động tác của anh hơi lúng túng, hiển nhiên đây là lần đầu tiên anh làm những việc thế này.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan biết ý hỏi: “Đây là lần đầu tiên anh đi tàu sao?”

Cánh tay Hàn Thanh dừng lại, sau đó nói: “Chuyện gì cũng có lần đầu tiên mà.”

Anh ta bị điên à?

“Tôi đặt vé tàu một cách ngẫu nhiên mà. Sao anh lại tìm được tôi?”

Tiểu Nhan đến tận lúc này vẫn không thể tin là mình thật sự gặp được Hàn Thanh trên tàu, cô luôn cảm thấy rằng tất cả những đau đớn này đều chỉ là một giấc mơ.

Không, có lẽ những cảnh tượng hạnh phúc trước đây chỉ là một giấc mơ.

Còn bây giờ, cô đã tỉnh lại.

Cô nên quay về vị trí của mình rồi. Ở ngoài đời, giữa anh và cô vẫn có sự khác biệt rất lớn, vị trí bên cạnh anh vốn đã thuộc về người khác.

Hàn Thanh chỉnh lại gối cho cô, nâng chân cô lên, Tiểu Nhan theo bản năng giữ chặt tay anh: “Anh định làm gì?”

“Em không buồn ngủ sao? Đi nghỉ ngơi đi.”

Hàn Thanh vừa nói, vừa cởi giày giúp cô, Tiểu Nhan muốn ngăn cản cũng không có cơ hội, cô bị Hàn Thanh ôm lấy, đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô.

Thế này là sao? Anh đến đây mà lại không nói câu nào, chỉ trực tiếp làm những việc này?

Nghĩ đến Hứa Yến Uyển, Tiểu Nhan đột nhiên lại cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, sao anh lại tìm được tôi?”

Hàn Thanh nhẹ nhàng chỉnh lại mép chăn cho cô, mím chặt môi, có lẽ là bởi vì ánh mắt của cô quá cứng rắn, cho nên anh mới ngẩng đầu giải thích: “Muốn tìm thì tự nhiên có thể tìm được.”

“Ngủ một giấc đi, sắc mặt của em rất tệ, khi tỉnh lại, chúng ta sẽ đến nơi.”

Giọng anh nhàn nhạt như một ly nước ấm chảy vào người cô.

Tim Tiểu Nhan như bị dao cứa, cô nhắm mắt lại, cảm giác được vành mắt nóng lên.

“Đây là sự bù đắp của anh sao? Anh cho rằng sau khi anh làm những việc này, tôi sẽ tha thứ cho tất cả những chuyện mà anh đã giấu diếm tôi sao?”

Đôi mắt Hàn Thanh tối đi vài phần khi cô nhắc đến chuyện anh che giấu cô. Thực ra, không phải anh không muốn kể cho cô nghe những gì đã xảy ra khi anh còn nhỏ, mà là những ký ức đen tối đó không cần phải kể lại cho người con gái mà anh yêu.

Đó chỉ là những nỗi đau của riêng anh, tại sao lại phải nói ra và để cô gái nhỏ này phải chịu đựng cùng anh?

Anh chỉ muốn cho cô một cuộc sống ấm áp, hạnh phúc và tươi sáng.

Chứ không phải là cảnh tượng khắp nơi chìm trong ngọn lửa, đầy những tiếng kêu cứu thảm thiết khắp nơi.

“Anh không cố ý muốn gạt em.”

“Vậy tại sao anh lại không nói?” Tiểu Nhan vẫn không thể chấp nhận được sự thật bản thân đột nhiên trở thành người thứ ba.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, không đợi Hàn Thanh lên tiếng, cô đã quay người lại nói: “Được rồi, anh không cần giải thích, sự thật đã chứng minh tất cả. Khi tàu đến ga, anh hãy quay về đi, đừng đi theo tôi nữa.”

Cô tới đây là để thư giãn, nói cách khác là muốn quên Hàn Thanh đi.

Nếu anh cứ đi theo rồi lại dây dưa không dứt với cô thì chuyến đi lần này coi như vô ích rồi.

Càng nghĩ càng tức giận, Tiểu Nhan chỉ đơn giản kéo chăn lên che đầu, không muốn tiếp tục nói chuyện với Hàn Thanh nữa.

Thật ra Hàn Thanh cũng không có ý định nói chuyện khi cô đang tức giận, bây giờ cô đang mất bình tĩnh, mặc dù anh luôn cảm thấy chuyện lần này dường như không quá nghiêm trọng đến mức đó.

Nhưng cô gái nhỏ này, bao lâu nay vẫn luôn sáng suốt, đột nhiên mọi thứ lại rối tinh lên, còn bị người khác xem là trò đùa, đương nhiên cô sẽ không thể ngừng suy nghĩ. Vì vậy Hàn Thanh quyết định ở bên cô mấy ngày, để cô muốn làm gì thì làm, cho đến khi cơn giận của cô nguôi ngoai một chút, bình tĩnh lại.

Anh mới kể cho cô nghe về quá khứ của mình.

Trên đầu có truyền đến tiếng thở dài, Tiểu Nhan hồi lâu mới nghe thấy Hàn Thanh nói: “Em ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon, anh ở đây canh cho em ngủ.”

Nghe đến đây, Tiểu Nhan không khỏi thấy cay sống mũi, nước mắt trực trào.

Nếu là trước đây, nếu nghe được câu này, cô sẽ nghĩ rằng Hàn Thanh thực sự tốt với cô, cảm thấy vô cùng an toàn khi ở bên anh.

Nhưng bây giờ…cô lại cảm thấy trào phúng đến tận cùng.

Anh là một người đàn ông đã có vị hôn thế.

Vậy nhưng anh vẫn đuổi theo cô đến tận đây, còn vị hôn thê kia của anh, vẫn ở lại công ty không hay biết gì.

Càng nực cười là cô chẳng hề hay biết chuyện gì, còn đích thân đưa vị hôn thê kia đến trước mặt anh ta, còn cùng nhau đưa cô ta đi bệnh viện, đem đồ ăn cho cô ta.

Chắc hẳn Hứa Yến Uyển sẽ cười nhạo cô thật sự quá ngu ngốc.

Nhớ lại tin nhắn Hứa Yến Uyển đã gửi cho cô trước đây.

Nói cái gì mà, người ở bên anh lúc này là cô, anh sẽ chịu trách nhiệm với cô.

Cô không cần anh chịu trách nhiệm, cô không cần…

Nước mắt của Tiểu Nhan rất cứng đầu, nhưng vì Hàn Thanh đang ở bên cạnh nên cô chỉ có thể kìm nén tiếng khóc của mình, cắn chặt môi dưới, nuốt tất cả nghẹn ngào vào trong.

Nhưng mặc cho cô cố gắng kìm nén thế nào, bờ môi kia chẳng thể ngăn được tiếng nức nở thoát ra.

Hàn Thanh đang canh cho cô ngủ ở bên cạnh nghe được tiếng nức nở cô cố kìm nén, tim anh như bị ai đó bóp nghẹn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK