Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 713

Một bên Tô Cửu nghe vậy cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, cô Mộc Tử. Anh Dạ là một người nhạy bén như vậy, nhất định có thể gặp dữ hóa lành.”

Nhưng mà những lời an ủi này, thật ra thì cũng không có mấy tác dụng với Hàn Mộc Tử.

“Chắc lâu rồi cô Mộc Tử chưa ăn gì đúng không? Trông sắc mặt cô khó coi quá. Hay là uống chén nước nóng cho thấm giọng trước rồi lát nữa ăn một chút cơm.”

Hàn Mộc Tử chẳng có tâm trạng ăn uống, ngay cả lúc uống nước cũng cảm thấy trong ngực khó chịu không thôi.

Bây giờ cô cũng cảm thấy giống như có một hơi thở kẹt trong lồng ngực, không thể nào hô hấp bình thường được.

Cứ kẹt mãi ở đấy như vậy. Khó chịu vô cùng.

Cô nhếch khỏe môi tái nhợt, không trả lời.

Tô Cửu nhìn Hàn Thanh một chút, sau khi suy nghĩ một hồi thì nói: “Cô Mộc Tử, cho dù cô không muốn ăn thì cũng phải suy nghĩ cho cơ thể của mình một chút, cô nghĩ mà xem… Nếu như có cử nhất định không ăn không uống rồi đổ bệnh, thì đến lúc đó làm gì còn sức để đi tìm anh Dạ chứ?”

Câu nói này lại như hồi chuông nhắc nhở Hàn Mặc Tử. Cô chợt ngẩng đầu lên, đối mặt với Tô Cửu.

Cô ta nói không sai, nếu như mình không ăn không uống rồi ngã xuống, thì làm sao có thể đi tìm Dạ Mạc Thâm được nữa?

Không được, cô không thể tiếp tục như vậy, cô phải ăn cái gì đó để bổ sung thể lực, sau đó đi tìm Dạ Mạc Thâm. Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử liền cúi đầu an tĩnh uống nước.

Thấy cảnh này, cuối cùng thì nỗi lo lắng vẫn luôn thường trực trong lòng Hàn Thanh mới với đi được mấy phần.

Như thế này… Cũng tốt.

Trước tiên cứ lừa gạt cô một chút đi. Chỉ cần cơ thể của cô không có vấn đề gì thì những chuyện khác, đều có thể từ từ xử lý.

Bởi vì khoảng cách giữa hai nơi không quá xa nên ước chừng máy bay mất khoảng ba giờ đồng hồ bay trên không thì tới được địa điểm họ đã xác định.

Lúc cả nhóm người xuống khỏi máy bay, suýt chút nữa thì cơ thể của Hàn Mộc Tử đã không thể chịu đựng được mà ngã về phía trước. May mắn là Tô Cửu ở bên cạnh đã nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô. Hàn Thanh thấy vậy thì nhanh chóng tiến lên: “Người em không được khỏe, để anh cũng em đi.”

Trên người cô vẫn còn chiếc váy cưới từ buổi sáng, chưa đổi. Cho nên trên đường đi đã thu hút không ít ánh mắt của những người xung quanh, Hàn Mộc Tử nằm chặt vạt váy, sau khi hít sâu mấy hơi thì lắc đầu.

“Không cần, vừa rồi là em ngồi lâu quá cho nên cảm thấy hơi choáng đầu mà thôi. Anh trai, Thư ký Tô, em không sao, hai người không cần lo lắng cho em.”

Cô còn muốn đi tìm Dạ Mạc Thậm mà, trước khi tìm được anh, cô tuyệt đối không thể gục ngã được.

“Thật sự không sao chứ?”

Hàn Thanh nhìn cô hỏi.

Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Không có việc gì.” Sau đó, cô xách theo váy đi lên phía trước, bởi vì là váy cưới đặt may thủ công, váy lại còn rất dài nên đi đường vô cùng bất tiện. Đến khi đi tới một nơi không có người nào, Hàn Mộc Tử dứt khoát ngồi xổm xuống, kéo váy lên tận bắp chân rồi túm lại cho gọn, sau đó thì tiếp tục đi. Như vậy thì dễ dàng hơn nhiều.

Bởi vì khoảng cách giữa sân bay và nơi xảy ra chuyện còn một đoạn rất dài, cho nên bọn sau khi bọn họ xuống khỏi máy bay thì còn phải ngồi xe, sau đó chuyển xe, đại khái cũng phải mất hơn một giờ đồng hồ mới có thể đến được hiện trường.

Vào lúc nhóm người Hàn Mộc Tử đến nơi, trời đã chuyển sang buổi tối.

Vốn đĩ đây là nơi xảy ra chuyện, cần phải phong tỏa, thế nhưng vì ở đây khá là vắng vẻ, cho nên người của cơ quan nhà nước không tiến hành phong tỏa.

Khi Hàn Thanh dẫn theo nhóm người Hàn Mặc Tử đến hiện trường thì phát hiện ra có rất nhiều người của nhà nước vẫn còn đang tiến hành các công việc cứu viện trong đêm. Lúc nhìn thấy đám người Hàn Thanh thì một người trong đó nói thẳng: “Ở chỗ này nước chảy rất xiết, tốt nhất là mấy anh chị đừng tới gần.”

Anh ta trông thấy trên người Hàn Mộc Tử vẫn còn mặc áo cưới, còn tưởng rằng có tới chỗ này để chụp ảnh cưới.

Dù sao thì người tuổi trẻ bây giờ đi chụp ảnh cưới thường thích đến mấy bờ biển, nằm trên bãi biển hoặc là trên bãi đá ngầm để chụp ảnh. Thế nhưng là mấy kiểu tạo hình như này… Thật ra là rất nguy hiểm.

Thế là anh ta lại nổi tính nhiều chuyện, nói thêm mấy câu: “Muốn chụp ảnh cưới thì cũng chọn ban ngày thôi. Chỗ này chúng tôi đang làm công việc cứu viện. Hơn nữa tốt nhất mấy anh chị đừng chụp ảnh cái kiểu nguy hiểm như vậy, nhỡ đâu bất cẩn rơi xuống thì đúng là cái được không đủ bù cái mất.”

Anh ta có lòng tốt nhắc nhở một câu, Hàn Mặc Tử nghe anh ta nói như thế lại không kìm lòng được, đó cả vành mắt.

Làn da của cô đã trắng, giờ lại thêm chuyện này làm ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến tinh thần của cô, sắc mặt cô đã trở nên trắng tới mức gần như trong suốt, lúc này hốc mắt đỏ lên trông lại càng rõ ràng. Ánh đèn xung quanh sáng lên, vừa vặn có một chùm chiếu vào gương mặt của Hàn Mộc Tử trên mặt.

Lúc này, anh nhân viên nhà nước kia mới phát hiện ra, mặc dù cô đang mặc váy cưới, thế nhưng trông cô cũng cũng rất chật vật. Lớp trang điểm trên mặt cùng với kiểu tóc của cô đều rối loạn, căn bản là không hề giống như là cô dâu mới đang muốn chụp ảnh. Sau khi ý thức được điểm này, anh nhân viên nhà nước này bắt đầu đánh giá những người bên cạnh cô, quả nhiên không hề phát hiện ra người nào cầm theo máy quay phim hay chụp ảnh cả.

Chẳng lẽ anh ta đã hiểu lầm rồi? Tô Cửu đứng bên cạnh, trông thấy Hàn Mộc Tử đã đó cả hốc mắt thì vừa vội vã tiến lên đưa tấm thẻ căn cước của mình ra, vừa giải thích nói: “Xin chào anh, không phải chúng tôi tới đây để du ngoạn chụp ảnh chụp cô dâu, mà là một người bạn của chúng tôi vừa mới gặp phải sự cố rơi máy bay ở khu vực này.”

Câu nói tiếp theo cô ấy không nói ra nhưng đối phương cũng đã hiểu được ý của cô ta.

Quả nhiên, anh chàng kia sửng sốt một chút, rồi ánh mắt lại rơi vào trên người Hàn Mộc Tử một lần nữa. Trách không được… Nhìn cô gái này chật vật như vậy. Nhìn tình hình này, có lẽ là lúc tiến hành hôn lễ thì xảy ra chuyện? Cho nên áo cưới cũng chưa thay đã vội vã chạy tới đây.

“Em đừng lo lắng quá.” Hàn Thanh giữ tay của cô lại, giọng nói trầm thấp vang lên: “Chưa thể chắc chắn là cậu ấy ở chỗ này.”

Hàn Mặc Tử căn chặt môi dưới, hốc mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt.

“Có thể… Đi qua nhìn một chút không anh?”

Anh nhân viên nhà nước nhìn thấy dáng vẻ hốc mắt đỏ hồng, dựng dựng nước mắt này của cô, lại còn nghe cô hỏi một câu vô cùng nghẹn ngào giống như trong lòng có nỗi đau đớn và khổ sở không thể nào nói hết kia, thì nhất thời cũng không đành lòng nói câu từ chối, chỉ có thể gật gật đầu đồng ý.

“Có thể, tôi đưa mấy người qua đó xem một chút. Mấy người đi theo tôi, nhưng đừng đi nhiều người quá.”

Hàn Thanh quay đầu ra lệnh cho Tô Cửu: “Các cô ở lại chỗ này chờ.”

Tô Cửu lập tức đáp lại: “Vâng, thưa Tổng giám đốc Hàn.”

Hàn Thanh đỡ Hàn Mộc Tử đi theo người nhân viên nhà nước kia tiến về phía trước. Ở khu vực hiện trường đang có rất nhiều cảnh sát, đội ngũ tìm kiếm cứu nạn bao gồm rất nhiều quân nhân chuyên nghiệp, trông thấy nhân viên nhà nước kia dẫn theo một người phụ nữ mặc áo cưới và một người đàn ông mặc tây trang đến đây thì bất mãn chất vấn.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Mặc dù không tiến hành phong tỏa hiện trường, nhưng đây cũng không phải nơi mà người không có phận sự có thể tiến vào.” Người kia tiến lên rỉ tại nói vài câu với anh ta, người nói chuyện còn nhíu mày, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Mộc Tử và Hàn Thanh, cuối cùng nói: “Cứ coi như đây là người nhà của các nạn nhân gặp rủi ro trên chiếc máy bay rơi kia, nhưng các anh chị cũng không thể tới đây được. Vùng biển này không hề an toàn chút nào. Người của đội tìm kiếm cứu nạn còn phải hết sức cẩn thận chứ đừng nói là các anh chị.”

Không cần phải nghi ngờ, chắc chắn lời nói này chính là chiếc kim đâm vào tim Hàn Mộc Tử, Mặt của cô lại tái nhợt thêm mấy phần, thân thể gầy yếu tại càng trở nên yếu ớt. Dưới ánh đèn, nhìn cô lung lay như sập đổ.

“Chúng tôi đã thuận lợi tìm được mấy người còn sống, đã đưa đến bệnh viện gần nhất, có lẽ… Các anh chị có thể qua đó kiểm tra một chút xem sao.

Đại khái là trông thấy Hàn Mộc Tử như thế này, cuối cùng vẫn có chút không đành lòng, thế nên người kia mới nhắc nhở một câu.

Đi đến bệnh viện ở khu vực lân cận sao?

Hàn Mộc Tử nhìn người kia bằng ánh mắt như đang cầu xin.

“Vậy phiền anh cho tôi hỏi một chút, người thân của tôi cao khoảng chừng một mét tám mươi lắm, anh ấy đang trên đường đến địa didemr kết hôn, nên có lẽ là trên người vẫn còn mặc trang phục kết hôn.” Nói xong, dường như Hàn Mộc Tử nghĩ đến cái gì, nhanh chóng lấy ảnh chụp trong điện thoại di động ra cho đối phương nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK