Trong phạm vi năm mươi mét, đủ để xuyên thủng tấm ván gỗ dày năm centimet, trong phạm vi một trăm mét có thể giết chết một con hươu, lực sát thương trong phạm vi một trăm mét hoàn toàn có thể so sánh với một viên đạn.
Nhưng bây giờ, mũi tên lại bị người ta bắt được bằng tay không? Cái gì vậy chứ? Đây quả thực ngang với việc Hỏa Vân Tà Thần* tay không tiếp đạn!
*Hỏa Vân Tà Thần – Tây Thành Dũng là giáo chủ của tổ chức hắc đạo La Sát Giáo. Là nhân vật phản diện chính của bộ truyện Tân Tác Long Hổ Môn.
Tên cầm đầu bọn bắt cóc không tin vào ma quỷ, rút từ trong bao tên ra một mũi tên khác định bắn Lâm Uyên thêm một mũi tên nữa.
Nhưng mà đáng tiếc, Lâm Uyên không cho hắn ta cơ hội này, anh cầm mũi tên nỏ hợp kim phi trở về về phía bọn chúng.
Mũi tên nỏ xé toạc không khí, phát ra âm thanh rít gió trong không trung.
Trong giây lát, mũi tên nỏ bắn trúng ngực tên cầm đầu, rồi sau đó dưới tác dụng của động năng cực mạnh, toàn thân tên cầm đầu bay về phía sau.
Chỉ nghe một tiếng ầm, thân thể của kẻ cầm đầu bọn bắt cóc bị Lâm Uyên ném tên ghim vào tường khách sạn.
Nội tạng của hắn ta chắc chắn đã bị tổn thương nặng nề, hắn ta há miệng phun ra một ngụm máu đen lớn, ngay cả câu trăn trối cũng không kịp nói, trợn trắng mắt đi gặp Diêm Vương!
Mấy tên cướp khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy, từng khuôn mặt đều biến sắc mạnh mẽ, một trong số họ, một tên cướp gầy gò đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không, phản ứng nhanh nhất.
Hắn ta chợt rút con dao bấm ở thắt lưng ra, rồi sau đó lao về phía Cố Linh Nhi đang nằm trên giường, chuẩn bị dùng cô ta để uy hiếp Lâm Uyên.
Sắc mặt Cố Linh Nhi lúc này đã tái đến mức cắt không còn một giọt máu, vốn tưởng rằng có thể chuyển nguy thành an, nhưng không ngờ lại có chuyện bất ngờ xảy ra?
Tuy nhiên, tên cướp phản ứng rất nhanh nhưng tốc độ của Lâm Uyên còn nhanh hơn, trong tầm mắt của những tên cướp này, tốc độ của Lâm Uyên nhanh đến mức như xuất quỷ nhập thần.
Một giây tiếp theo, tên lao về phía Cố Linh Nhi đã bị Lâm Uyên đấm thẳng một quyền vào mặt.
Cơ thể hắn ta ngay lập tức bay về phía sau rồi rơi mạnh xuống đất.
Răng của hắn ta cũng bị một đấm của Lâm Uyên đánh rớt, rơi đầy xuống đất, miệng toàn là máu, nhìn vào cũng thấy đau giùm.
Tiếp sau đó, Lâm Uyên nhìn Cố Linh Nhi đang bị trói trên giường, nhìn chiếc khăn bị nhét vào miệng cô ta… Không đúng, con mẹ nó đây không phải là chiếc quần lót anh vừa thay ra hôm qua sao?
Căn phòng này chỉ có một mình Lâm Uyên ở, bởi vì hôm qua lúc Lâm Uyên tắm xong, anh đã thay quần áo, còn tiện tay vứt đại trên giường.
Nhưng mà sao bây giờ nó lại bị cho vào miệng của cô gái này?
Lâm Uyên vội vàng lấy chiếc quần lót trong miệng Cố Linh Nhi ra, nói: “Cô không sao đấy chứ?”
Hai mắt Cố Linh Nhi chợt sáng lên, nhìn Lâm Uyên: “Có anh ở đây, chắc là không sao!”
Cố Linh Nhi thật sự không ngờ những trải nghiệm ngày hôm nay của mình lại thú vị như vậy.
Đầu tiên là trên đường đi học về, cô ta bị bọn bắt cóc tấn công, vệ sĩ bị giết ngay tại chỗ, cô ta bị trói như cái bánh bao, bị nhét chiếc khăn vào miệng, sau đó bị đưa đến khách sạn.
Chỉ là khi đi được nửa đường, Cố Linh Nhi dựa vào kỹ năng nói từ bụng tuyệt đỉnh của mình, khó khăn lắm mới nhổ được khăn trong miệng ra, sau đó chuẩn bị kêu cứu.
Nhưng đáng tiếc bị bọn bắt cóc phát hiện, bịt kín miệng cô ta lại, rồi khi lên phòng trực tiếp lấy một chiếc quần lót có trong phòng nhét vào miệng cô ta…
Cô ta vốn tưởng rằng bản thân sẽ lâm vào cảnh hồng nhan bạc mệnh, hương tiêu ngọc vẫn*, nhưng không ngờ lại có thể đảo ngược tình thế vào phút chót.
*Hồng nhan bạc mệnh, hương tiêu ngọc vẫn: chỉ những cô gái đẹp nhưng đoản mệnh.
Bọn bắt cóc tuân thủ đạo đức nghề nghiệp của chúng, cho dù chúng có bắt cóc cô ta, thì vẫn phải thực hiện nhiệm vụ ban đầu là giết người theo hợp đồng.
Thật đáng tiếc, mục tiêu lần này của chúng không phải là một con cừu, mà là một con hổ chính hiệu!
Lúc này Cố Linh Nhi vẫn đang nằm trên giường, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm gò má của Lâm Uyên, không rời dù chỉ một giây.
Bởi vì ngoại hình của Lâm Uyên hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cô ta, cô ta thuộc loại người sẽ có cảm tình ngay cả khi gặp nhau thường xuyên.
Mà hiện tại, Lâm Uyên đã cứu cô ta thoát khỏi đám người liều mạng này, hành động anh hùng cứu mỹ nhân đã khiến thiện cảm của cô ta đối với Lâm Uyên trong nháy mắt bùng nổ, cô ta lập tức trở thành fangirl của Lâm Uyên!
Đồng thời, Cố Linh Nhi cũng nghĩ đến một chuyện, phòng khách sạn này chính là phòng của Lâm Uyên, quần áo trên giường đều là quần áo của Lâm Uyên, vậy chiếc quần lót kia hiển nhiên cũng không ngoại lệ!
Vốn dĩ lúc nãy bị người ta nhét một chiếc quần lót vào miệng, Cố Linh Nhi đã cảm thấy buồn nôn trong bụng, thậm chí còn muốn nôn ra mấy lần.
Nhưng bây giờ, cảm giác khó chịu lúc ban đầu của cô ta đã biến mất mà không cách nào giải thích được, dù sao đây cũng là đồ lót của nam thần đó!
Lúc này, Lâm Uyên nói với Cố Linh Nhi: “Cô không sao thì tốt rồi, tôi sẽ xử lý đám cặn bã này trước.”
Những kẻ bắt cóc còn lại liếc nhìn nhau rồi đồng loạt bỏ chạy.
Sức chiến đấu của tên tiểu tử này quá mức khủng khiếp, bọn họ căn bản không ngang tài ngang sức, nếu tiếp tục chiến đấu thì chỉ có một con đường chết.
Chỉ là nếu bọn họ muốn chạy trốn, liệu có chạy được không?
Lâm Uyên giống như một con hổ dữ tợn, lập tức đuổi kịp hai tên đang chạy ra cửa, hai tay túm lấy gáy bọn họ, sau đó dùng lực kéo vào.
Hai tên này trực tiếp bị Lâm Uyên xách lên, sau đó anh dùng hai tay nâng hai người lên đối diện với nhau rồi dùng sức đập mạnh.
Hai người bọn họ mặt đối mặt, thân đối thân, đụng mạnh vào nhau.
Hai tiếng hét thảm thiết vang lên, bọn họ bị đánh tới mức hồ đồ, gần như mất đi ý thức.
Sau đó, Lâm Uyển dùng hai thi thể này làm vũ khí, ném về phía hai tên còn lại đang muốn chạy trốn.
Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, bốn cơ thể đập vào nhau, bởi vì Lâm Uyên dùng lực rất lớn ném chúng đi.
Cho nên xương cốt trên người bọn họ bị gãy rất nhiều, thậm chí còn không có khả năng đứng dậy chứ đừng nói là chạy trốn.
Lâm Uyên đi tới trước mặt Cố Linh Nhi nói: “Được rồi, nguy hiểm đã hoàn toàn được giải quyết, để tôi cởi trói cho cô.”
Lúc này nguy hiểm đã được giải quyết, Lâm Uyên mới phát hiện cô gái này rất xinh đẹp!
Cố Linh Nhi vẫn đang học đại học, lớn hơn Tô Chỉ Tình vài tuổi, dáng người cô ta rất thon thả, nhưng xét về độ quyến rũ thì cô ta rõ ràng không bằng Tô Chỉ Tình.
Chỉ là Cố Linh Nhi có thêm khí chất tinh quái đáng yêu, đồng thời, nhan sắc của cô ta cũng không hề thua kém Tô Chỉ Tình chút nào.
Cố Linh Nhi có làn da rất đẹp, trắng như sữa, giống như có thể nhéo ra nước.
Đôi mắt cô ta trong veo, giống như một dòng suối hình lưỡi liềm, trên khuôn mặt trắng nõn có hai lúm đồng tiền xinh đẹp, độ cong của đôi môi cũng rất đẹp.
Nói chung, đây là một cô gái mềm mại dễ thương, nếu như Tô Chỉ Tình có thể khơi dậy tính chiếm hữu của đàn ông, thì Cố Linh Nhi này lại có thể khiến người ta nảy sinh ý muốn bảo vệ mãnh liệt, bọn họ không muốn mỹ nữ như búp bê sứ này bị tổn thương dù chỉ là một chút.
Sau đó, Lâm Uyên cởi dây thừng trên người Cố Linh Nhi ra, Cố Linh Nhi cử động thân thể đau nhức, sau đó nói: “Cảm ơn anh đã cứu em, em có thể gọi anh là Lâm đại ca được không?”
“Cô biết tôi ư?”
Cố Linh Nhi giải thích: “Đám bắt cóc vừa rồi có nhắc đến tên anh, chắc bây giờ bọn chúng hận ông chủ của mình đến chết luôn rồi.”
Trong đám người bắt cóc đó, có vài tên đã nghĩ rằng nếu đã bắt được Cố Linh Nhi làm con tin rồi, thì họ sẽ bỏ qua nhiệm vụ đã giao dịch với nhà họ Tô, chỉ bắt cóc tống tiền là được.
Cố Linh Nhi là con gái của người giàu nhất Giang Thành, Cố Tử Hào coi Cố Linh Nhi quan trọng hơn cả mạng sống của mình, tống tiền mấy chục triệu, thậm chí mấy trăm triệu cũng không phải là vấn đề lớn.
Nhưng tên trùm bắt cóc cứ khăng khăng nói về đạo đức nghề nghiệp, lấy tiền của người ta thì phải loại bỏ tai họa cho người ta.
Sau đó tình hình lại trở thành như bây giờ, với sáu bảy tên liều mạng, không chết thì cũng bị thương nặng, hoàn toàn trở thành kẻ tàn tật.
Sau đó Lâm Uyên nói: “Được rồi, cô gọi cảnh sát trước đi, sau đó gọi thông báo cho người nhà một tiếng, chắc bây giờ bọn họ đang lo lắm.”
Cố Linh Nhi thẳng thắn nói: “Điện thoại di động của em bị bọn bắt cóc vứt đi rồi.”
Nghe vậy, Lâm Uyên đưa điện thoại của mình cho cô ta.
Cố Linh Nhi nhận lấy điện thoại, đầu tiên lưu số điện thoại di động của mình vào danh bạ của Lâm Uyên, sau đó gọi điện cho bố.
Một lúc sau, điện thoại được kết nối, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không báo cảnh sát, tôi sẽ không lấy sự an toàn của con gái mình ra để đùa, cho dù cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ tìm cách gom đủ, chỉ cần các người đừng làm tổn thương con gái tôi là được!”
Cố Tử Hào đã biết chuyện Cố Linh Nhi bị bắt cóc, ông ta thật sự không báo cảnh sát, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng chi một số tiền lớn rồi, cho dù phải tốn bao nhiêu, ông ta cũng sẽ đào lên cho bằng được!
Cố Linh Nhi nghe thấy giọng của bố liền nói: “Bố, con không sao!”
Cố Tử Hào sững sờ một lúc mới lấy lại tinh thần, nói: “Linh Nhi, con thật sự không sao chứ?”
Cố Linh Nhi giải thích: “Bố, con quả thật bị một đám người bắt cóc, nhưng đã có người anh dũng cứu con! Bây giờ con đang ở khách sạn Ngô Đồng, bố mau gọi người đến đây đi ạ, đúng rồi, bố nhớ gọi cảnh sát!”
Cố Tử Hào lập tức nói: “Được rồi, bố sẽ đến ngay!”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tử Hào liền dẫn theo vài người vội vã chạy tới.
Sau khoảng hai mươi phút, một dãy xe sang trọng dừng lại ở cổng khách sạn Ngô Đồng, Cố Tử Hào dẫn năm mươi, sáu mươi người xông vào khách sạn Ngô Đồng.
Nhân viên bảo vệ khách sạn tưởng bọn họ đến đây để gây rối nên sợ hãi bỏ chạy.
Chẳng mấy chốc, nhóm người đã đến phòng khách sạn nơi Lâm Uyên và Cố Linh Nhi đang ở.
Dùng ánh mắt Cố Tử Hào ra hiệu, thấy vậy, nhóm thuộc hạ của ông ta lập tức đi về phía đám bắt cóc, Cố Tử Hào đi tới trước mặt Cố Linh Nhi nói: “Linh Nhi, lần này con dọa chết bố rồi! May là không xảy ra việc gì.”
“Bố, bố phải cảm ơn Lâm đại ca thật tốt, nhờ có anh ấy con mới được an toàn như vậy!”
Cố Tử Hào nghe xong quay đầu nhìn Lâm Uyên, nói: “Đại ân không thể cảm tạ bằng lời, nếu cậu sau này có chuyện gì thì cứ nói với tôi!”
Lâm Uyên trực tiếp nói: “Ông chủ Cố quá khách sáo rồi, cháu cũng chỉ là tình cờ mà thôi.”