Tu hành chú trọng bốn chữ Tài Lữ Pháp Địa, theo thứ tự là tiền tài, đạo lữ, đạo pháp, cuối cùng là nơi tu hành.
Khách sạn chỉ là nơi ở tạm thời, không có cảm giác thuộc về cũng như cảm giác an toàn.
Mà giờ đây, căn nhà này Tô Chỉ Tình đã muốn tặng cho Lâm Uyên rồi, đây là lãnh địa của chính mình nên rất có cảm giác thuộc về và cảm giác an toàn.
Đồng thời, căn nhà này chiếm diện tích lớn, hoàn cảnh xung quanh cũng tốt, dù là ánh sáng hay những thứ khác đều vô cùng phù hợp.
Vì vậy, tu luyện ở đây hiệu quả tốt hơn ở khách sạn cũng là điều đương nhiên.
Tiền tài, Lâm Uyên có thể từ từ kiếm được, đạo pháp, Lâm Uyên có Đại Phẩm Tiên Quyết, về vấn đề nơi tu hành, hôm nay cũng được giải quyết một cách hoàn mỹ, cuối cùng là vấn đề đạo lữ.
Cái gọi là đạo lữ này cũng không phải đơn giản, không phải chỉ cần Lâm Uyên cưới một người vợ là được.
Cưới một người vợ, đó chỉ là bạn đời mà thôi, còn đạo lữ là cùng nhau bước tiếp trong tương lai, trở thành người cùng một đường với Lâm Uyên, cũng theo đuổi đạo Địa Đại và phương pháp trường sinh, đó mới gọi là đạo lữ.
Mà tất nhiên đây không phải là một chuyện dễ dàng, lấy Đại Phẩm Tiên Quyết làm ví dụ, vốn dĩ Lâm Uyên nhập môn là vì được đề hồ quán đỉnh*, được kế thừa pháp lực mới có thể trực tiếp nhập môn, một bước lên thẳng tầng thứ ba.
*(Đề hồ rưới lên đỉnh đầu): ý chỉ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng. Có thể hiểu là giác ngộ.
Mà người bên ngoài muốn nhập môn trong xã hội ngày thì rất khó có thể lên cấp được, chắc có lẽ chỉ có cách đợi Lâm Uyên đạt tới tầng cao hơn mới có thể dẫn dắt những người khác nhập môn tu hành mà thôi.
Sau khi Lâm Uyên tu luyện xong, vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Tô Chỉ Tình tỉnh dậy, cô đang gọi điện thoại.
Giọng Tô Chỉ Tình có chút không vui: “Bố quan tâm con như vậy từ lúc nào thế? Chẳng phải lúc này tâm tư của bố đều đặt trên người mẹ kế của con hết rồi sao?”
Tô Chính Sơn ở đầu bên kia điện thoại nói: “Bố không muốn ồn ào với con, con không sao là tốt rồi, thân thể ông nội con dạo này không tốt lắm, muốn ăn một bữa cơm với con cháu trong nhà, buổi trưa con có trở về được không?”
Tô Chỉ Tình nói: “Con không về đâu! Lúc trước phanh xe của con xảy ra vấn đề, có khi nào liên quan đến ông già đó không?”
Tô Chính Sơn nghe vậy thì giọng cũng cao hơn vài phần: “Con nói bậy bạ gì vậy hả? Ông nội con sao có thể hại con được chứ? Nếu con không muốn trở về thì thôi, trước tiên cứ như vậy đi!”
Cúp điện thoại, Tô Chính Sơn lập tức nói với Tô Đính: “Trưa nay Chỉ Tình không về, hôm nay chúng ta có thể yên tâm cho Tô Vĩ nhận tổ quy tông rồi.”
Tô Đính nghe xong, nói: “Bố cũng đã sắp xếp cho thằng tư đi công tác rồi, đứa con này không cùng một giuộc với chúng ta.”
Trên dưới nhà họ Tô, chỉ có duy nhất một người thương Tô Chỉ Tình, chính là chú tư Tô Chính Dương của cô.
Tô Chính Dương là một trong số ít người ở nhà họ Tô có tam quan đoan chính, bởi vì theo ông tập đoàn Chính Sơn bây giờ là sản nghiệp mà ông ngoại Tô Chỉ Tình đã để lại.
Hiện tại người nhà họ Tô lại ngang nhiên coi nó là của mình mà chiếm đi, một đám người ức hiếp một cô gái, thật sự là không thích hợp lắm.
Bởi vậy nên mỗi khi Tô Đính và Tô Chính Sơn bàn bạc cách đối phó Tô Chỉ Tình thì đều cố ý tránh những lúc có mặt Tô Chính Dương.
Buổi trưa, Tô Vĩ đi tới nhà họ Tô, sau đó tiến hành nghi thức nhận tổ quy tông.
Trên dưới nhà họ Tô đều tề tựu ở đây, một đám người đứng trước bài vị của tổ tông nhà họ Tô, tuyên bố thừa nhận thân phận của Tô Vĩ.
Cuối cùng Tô Vĩ cũng nhận được sự đồng ý của nhà họ Tô, tâm tình cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, từ hôm nay trở đi, cậu ta sẽ không giống với trước nữa, cậu ta không còn là một Tô Vĩ cô đơn vô danh nữa, mà là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Chính Sơn, người thừa kế của nhà họ Tô!
Sau khi nhận tổ quy tông xong, Tô Vĩ về lại đại học Giang Thành, xế chiều nay có tiết học của môn đại cương, mà vừa hay Cố Linh Nhi cũng đi học.
Tô Vĩ quyết định nhân cơ hội này làm quen với cô ta một lần nữa, thân phận hiện tại của mình chắc là đã đủ tư cách để có được cô ta rồi nhỉ?
Trong khi đó, tại căn hộ rộng lớn của Tô Chỉ Tình, cô và Lâm Uyên đang cùng nhau ăn trưa, vì Tô Chỉ Tình chưa bao giờ xuống bếp nên hai người đã gọi đồ ăn ngoài.
Hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
"Quan hệ giữa cô và bố mình vẫn luôn không tốt sao?"