Lâm Uyên cũng cảm thấy khá xấu hổ, anh chủ động lên tiếng: “Xin lỗi cô, nếu không thì để tôi tự mình cưỡi ngựa. nhé?”
Cố Linh Nhi rất ngại ngùng, nhưng đồng thời trong lòng cô ta cũng cảm thấy hơi phấn khích. Phản ứng của Lâm Uyên đã cho thấy rằng cơ thể của cô ta có sức hấp dẫn đối với anh.
Sự tiếp xúc trong hôm nay đã đủ gần gũi rồi, nếu lại gần hơn nữa thì có khả năng phản tác dụng. Hơn nữa, cô ta là con gái, cần phải rụt rè e dè một chút.
Vậy nên Cố Linh Nhi nói: “Vậy cũng được, anh Lâm đổi một con ngựa khác đi, nhưng chú ý an toàn nha. Khi nào anh cưỡi quen rồi thì chúng ta sẽ đi săn thú!”
Sau đó, Lâm Uyên nhảy xuống ngựa, vận chuyển Đại phẩm tiên quyết tuần hoàn một vòng trong cơ thể, cuối cùng thì cái chỗ đang nhô lên trong quần cũng mềm xuống.
Tiếp theo, nhân viên trại ngựa dắt một con ngựa khác đến cho anh. Con ngựa có bộ lông đen bóng, bờm cũng rất mềm mại, trông tràn đầy năng lượng, có vẻ như là một con ngựa tốt.
Nhân viên trại ngựa nói: “Anh Lâm, anh đã từng có kinh nghiệm cưỡi ngựa chưa?”
Lâm Uyên nói thật: “Tôi chưa từng cưỡi ngựa, nhưng chắc không khó läm nhỉ”
Khi anh nói, khí thế trên người hơi phóng ra. Trong nháy. mắt, Lâm Uyên có thể cảm giác được con ngựa ô đang đứng trước mặt anh đã vơi bớt vẻ ngang ngược khó thuần đi nhiều. Thay vào đó, trong mắt nó có sự cung kính và sợ hãi.
Bản năng của động vật là sợ hãi kẻ mạnh, Lâm Uyên là tu sĩ, khí thế trên người anh mạnh hơn nhiều so với những sinh vật bình thường khá nên đương nhiên khiến cho con ngựa này rất e SỢ.
Sau đó, Lâm Uyên nhanh chóng dậm chân leo lên lưng ngựa, con ngựa ô ngoan ngoãn để anh lên, không dám có chút phản kháng nào.
Lâm Uyên kéo dây cương, con ngựa lập tức chạy nhanh dần.
Cố Linh Nhi thấy thế thì ngạc nhiên nói: “Anh Lâm, anh có tài cưỡi ngựa tốt thế sao?”
Lâm Uyên cười đáp lạ ngoan thôi!"
hủ yếu là do con ngựa này khá
Hai người đã cưỡi ngựa trên thảo nguyên này suốt một tiếng đồng hồ, Cố Linh Nhi thấy Lâm Uyên đã cưỡi ngựa thành thạo rồi thì bảo nhân viên trại ngựa đưa công cụ săn thú tới, đó là cung và tên.
Cung khác với nỏ, lựa sát thương của nỏ mạnh hơn cung, đồng thời cũng bị quản lý theo quy định pháp luật. Cá nhân sở hữu nỏ là bất hợp pháp.
Cung thì không giống vậy, khả năng sát thương của cung tên là có hạn, cho phép cá nhân sở hữu. Vì thế mà trong nước có rất nhiều bãi bản cung tư nhân.
Các nhân viên đưa cho Cố Linh Nhi và Lâm Uyên hai cây cung và một thùng đựng tên, rồi dẫn bọn họ đi đến bãi săn thú.
Bãi săn thú cũng là một đồng cỏ rộng lớn, bốn phía có hàng rào vây quanh, ở mỗi lối ra vào của hàng rào còn có vài con chó săn canh giữ, trông vô cùng chuyên nghiệp.
Lâm Uyên và Cố Linh Nhi cưỡi ngựa cầm cung đi vào trong bãi săn. Lúc này, ở giữa bãi săn còn có một vài người trẻ tuổi khác cũng đang cưỡi ngựa săn thú giống hai người.
Hiện giờ, tại trang trại nuôi ngựa này, người đến chỉ để cưỡi ngựa đã không còn nhiều nữa. Phần lớn mọi người đến đây với mục đích là săn thú.
Săn bắt đã bản năng đã khắc sâu vào bộ gen của con người, dùng cung hoặc mâu để bắt được con có thể mang lại cảm giác sung sướng khó có thể miêu tả. Loại sung sướng này không thua kém gì so với khoái cảm tình dục.
Đặc biệt, đối với những phú nhị đại(*) như Cố Linh Nhi thì lại càng đúng như thế.