• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại Bệnh viện Nhân dân Giang Thành, trên giường bệnh của phòng nội trú có một người đàn ông mặt mày anh tuấn đang dựa vào mép giường, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài ô cửa sổ.

Một cụ ông gần bảy mươi tuổi ở giường bệnh bên cạnh thở dài: "Đã tháng sáu rồi, đóa hoa hải đường cuối cùng cũng đã tàn lụi, còn có gì để ngắm cơ chứ?"

Lâm Uyên nhìn qua cụ ông: "Ngài rất thích hoa hải đường sao?"

Trong mắt cụ ông hiện lên một tia hoài niệm: "Tôi và bạn già của tôi đã từng đính ước với nhau dưới một gốc hải đường Tây Phủ, nhìn thấy hoa hải đường nở rộ thì cảm giác như được trở về thời trẻ vậy, hiện tại hoa hải đường cũng đã lụi tàn rồi, giống lão già gần đất xa trời như tôi vậy…"

Lâm Uyên nhìn thoáng qua cụ ông, hoa hải đường tàn lụi làm tinh thần của ông cũng rời rạc theo, sợ là không qua nổi mùa hà này.

Mấy ngày năm viện, Lâm Uyên và cụ ông này rất thân thiết, nếu đã như vậy thì tặng ông một món quà đi!

Sau đó, Lâm Uyên nhìn tay phải của mình rồi nhẹ nhàng búng một cái.

Chỉ trong nháy mắt, từng cơn gió mát thổi qua ngoài cửa sổ, vốn dĩ vào mùa này hoa cây hải đường tây phủ đã lụi tàn rồi, không thể nào nở được, ấy vậy mà lúc này đây lại nở ra nụ hoa, hơn nữa những nụ hoa ấy còn dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nở rộ!

Khoảnh khắc hồi xuân, cành hoa đung đưa cùng với hương hoa thấm đẫm lòng người đã làm cho cụ ông phải mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau đó, cụ ông lập tức trừng to hai mắt, hoa hải đường đã qua thời kỳ nở hoa từ lâu, ấy vậy mà lại nở rộ!

Lúc bấy giờ, Lâm Uyên đã rời khỏi phòng bệnh để đi làm thủ tục xuất viện rồi.

Trải qua nửa tháng này, đúng là quá ly kỳ.

Nửa tháng trước, Lâm Uyên đang uống rượu với hai người anh em của mình.

Đàn ông mà, cùng nhau uống rượu tâm sự đôi chút, lúc ấy người anh em kia đang lướt Tiktok, tình cờ lướt trúng một đôi tình nhân đang chụp ảnh trên đường phố.

Lúc đó người anh em kia liền nói đùa: "Ôi vãi anh Lâm, cậu mau nhìn cô gái này nè, cái sườn mặt này, dáng vẻ này cũng giống chị dâu quá rồi đó, mẹ nó, chính diện cũng giống nữa…"

Lâm Uyên vừa nghe thấy liền giật lấy điện thoại di động nhìn một cái, mẹ nó, đây chính là bạn gái chuẩn bị kết hôn với mình đây mài!

Trong video, Từ Dung Dung đang thân mật khoác tay với một lão già gần năm mươi tuổi.

Cô ả mặc một bộ váy màu vàng, lúc đi đường cô ả còn lắc lư cái mông, dáng vẻ lẳng lơ làm cho Lâm Uyên tức giận đến mức trong lòng nổi lên ý định giết người.

Lúc trước Từ Dung Dung nói với anh là cô ả đi công tác với một đồng nghiệp nữ, kết quả thì sao? Kết quả là cô ả đi cùng với một lãnh đạo nam, mẹ nó còn thân mật như vậy, xem anh là thằng ngu à?

Chuyện này là cú sốc lớn nhất đối với Lâm Uyên, không phải ở phương diện tình cảm, mà là phương diện tiền bạc kia kìa.

Bởi vì trước đây không lâu, Từ Dung Dung đã lấy lý do là bản thân thiếu cảm giác an toàn nên đã yêu cầu Lâm Uyên tặng căn nhà của anh cho cô ả.

Lâm Uyên cũng là phường dại gái, chưa kể kỹ năng giường chiếu của Từ Dung Dung cũng đỉnh dữ lắm, nên anh nghĩ dù sao tương lai cô ả cũng là vợ mình, căn nhà đó dưới danh nghĩa của ai thì cũng giống nhau cả thôi.

Nào ngờ, hai người còn chưa kết hôn đã xảy ra chuyện này rồi.

Vào đêm đó, cũng chính bởi vì đoạn video này khiến Lâm Uyên hoảng hốt, khi trở về nhà đã xảy ra tai nạn giao thông, máu tươi thấm ướt nhẫn bạc gia truyền mà anh đeo.

Trong khoảng thời gian nằm viện này, Lâm Uyên ngày nào cũng mơ một giấc mơ.

Trong mơ, anh đi đến trước cửa một hang động cổ xưa và huyền bí.

Cửa hang có một tấm bia đá, trên đó có mười chữ to: "NÚI LINH ĐÀI PHƯƠNG THỐN, ĐỘNG TÀ NGUYỆT TAM TINH*!"

*NÚI LINH ĐÀI PHƯƠNG THỐN, ĐỘNG TÀ NGUYỆT TAM TINH: gọi tắt là núi Linh Sơn, là nơi mà Tôn Ngộ Không tầm sư học đạo trở thành đệ tử của Bồ Đề Tổ Sư.

Lâm Uyên nhịn không được mà bước chân vào trong hang, một cụ ông râu tóc bạc trắng hướng về phía Lâm Uyên mà mỉm cười, ngón tay chỉ vào không trung, một chùm tia sáng màu vàng xông thẳng về phía mi tâm của Lâm Uyên.

Chỉ trong nháy mắt, một bộ công pháp có tên là Đại Phẩm Tiên Quyết liền tràn vào trong đầu Lâm Uyên, vô số huyền cơ ảo diệu lưu chuyển trong biển tàng thức của anh.

Đây là diệu pháp tối thượng, có thể nắm bắt vận may, xâm chiếm bí ẩn nhật nguyệt, nếu như tu luyện thành công thì có thể hưởng được sự trường sinh, không những có thể thoát khỏi những khổ đau luân hồi, mà các loại pháp thuật thần thông, luyện đan vẽ bùa cũng không thành vấn đề!

Thời gian nửa tháng này, trông có vẻ là Lâm Uyên nằm viện nhưng thật ra đang tu luyện Đại Phẩm Tiên Quyết, anh tu luyện ở trong mơ nên tiến độ cực kỳ nhanh.

Chỉ trong khoảng thời gian nửa tháng ngắn ngủi ấy, anh đã phá liên tục ba tầng, bước vào tầng thứ ba của Đại Phẩm Tiên Quyết!

Hiện giờ nói Lâm Uyên là bán tiên thì cũng không quá đâu, cũng chính vì thế nên mới có thể tiện tay thi triển phép thần thông khoảnh khắc hồi xuân, làm cho hoa hải đường đã lụi tàn nở rộ một lần nữa!

Hiện tại bên trong nhẫn bạc đã kiệt quệ rồi, Lâm Uyên cũng không thể thăng cấp nhanh được nữa nên anh quyết định xuất viện, dù sao anh cũng còn không ít chuyện cần phải xử lý, nhất là chuyện của Từ Dung Dung!

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Lâm Uyên vang lên, trùng hợp làm sao, là Từ Dung Dung gọi tới!

Lâm Uyên nhận điện thoại, giọng của Từ Dung Dung vang lên từ đầu dây bên kia: "Anh yêu, em đi công tác về rồi, gặp lại nhau ở chỗ cũ nhai"

Trên mặt Lâm Uyên hiện ra một nét nghiền ngẫm, diễn xuất của người phụ nữ này tốt thật đó, nếu như Lâm Uyên không thấy được đoạn video kia thì đúng là không thể nào phát hiện ra bất cứ thứ gì bất thường cải

Hai mươi phút sau, Lâm Uyên và Từ Dung Dung ngồi đối diện với nhau.

Từ Dung Dung vẫn mặc bộ váy màu vàng kia, có thể thấy được dáng người của cô ả quả thật rất đẹp, hoàn toàn có vốn liếng để dạng chân.

Chỉ nghe Từ Dung Dung nói: "Anh yêu à, em trai của em cũng đã đến tuổi nói chuyện cưới xin rồi, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái, mẹ của em bảo chỉ cần anh mua cho em trai em một chiếc xe khoảng chừng hai trăm ngàn tệ thì sẽ lập tức định ra ngày cưới cho chúng ta luôn!"

Lâm Uyên nghe xong lập tức cười lạnh, lừa gạt cướp nhà của tôi còn chưa đủ, còn muốn ăn thêm một chiếc xe nữa à?

Dù cho Lâm Uyên đã là người tu tiên già đời rồi nhưng vẫn bị sự vô liêm sỉ của Từ Dung Dung làm cho giật mình kinh hãi, anh cầm lấy cốc cà phê ở trước mặt hất thẳng lên mặt của Từ Dung Dung.

Từ Dung Dung sửng sốt một lúc lâu, sau đó tức giận nói: "Lâm Uyên anh điên rồi à? Anh có ý gì đây hải"

Lâm Uyên không nhanh không chậm mở điện thoại di động lên, bật video Từ Dung Dung mặc váy vàng kim và lão già thân mật đi chung với nhau lên.

"Vậy trước hết cô nói cho tôi biết, cô đây là có ý gì? Đứng núi này trông núi nọ à? Từ Dung Dung, cô tính toán mơ tưởng cũng quá đẹp rồi đó!"

Mặt Từ Dung Dung biến sắc, cô ả quả thật có ý định này!

Cô ả và Lâm Uyên yêu nhau hơn một năm, vốn dĩ có ý định đi đến chuyện cưới xin rồi.

Chẳng qua là mấy tháng trước, Từ Dung Dung vô tình biết được công ty bất động sản Chính Sơn của mình, có tổng giám đốc Tô Chính Sơn đã ly hôn, bất động sản Chính Sơn to như vậy, giá trị thị trường cũng đã mấy chục tỷ rồi, vậy mà lại không có bà chủ!

Từ Dung Dung lập tức động lòng, vừa tiếp tục yêu đương với Lâm Uyên, vừa bắt đầu chủ động theo đuổi Tô Chính Sơn.

Nữ theo đuổi nam dễ như trở bàn tay vậy, cộng thêm việc Tô Dung Dung cũng có đôi phần quyến rũ, nên cô ả đã thuận lợi thông đồng với Tô Chính Sơn, chẳng qua việc có thể trở thành phu nhân nhà quyền thế hay không thì Tô Dung Dung không dám năm chắc.

Vì vậy, Tô Dung Dung quyết định cứ ép khô Lâm Uyên trước đã rồi đá Lâm Uyên sau.

Chỉ tiếc là người tính không bằng trời tính, cô ả đi dạo cùng với Tô Chính Sơn lại vô tình bị người ta chụp lại, còn bị Lâm Uyên nhìn trúng nữa chứ!

Sắc mặt Từ Dung Dung biến đổi mấy lần sau đó mới lấy lại chút bình tĩnh nói: "Em với tổng giám đốc Tô là trong sạch! Bọn em chỉ là quan hệ đồng nghiệp mà thôi!"

Lâm Uyên châm biếm nhìn cô ả: "Từ Dung Dung, cô nhìn tôi giống thằng ngu lắm sao? Tôi nói cho cô biết, cô lừa gạt tình cảm của tôi thì không sao cả, nhưng cô vậy mà lại lừa luôn cả nhà của tôi, quá đáng lắm rồi! Trả lại cắn nhà đó cho tôi, chúng ta dễ hợp dễ tan đi!"

Người tu hành chú trọng bốn chữ "Tài Lữ Pháp Địa", đơn giản mà, thần tiên thì cũng phải có nhà chứ? Bởi vậy nên Lâm Uyên mới tức giận như vậy.

Từ Dung Dung nghe xong lời này, cô ả cầm lấy khăn giấy trên bàn ăn lau đi cà phê dính trên mặt, tức giận nói: "Lâm Uyên, bà đây ở với anh cả năm trời, chẳng có đêm nào anh chịu yên tĩnh cả? Cái căn nhà kia, dù chỉ tính đến phí tổn thất của bà đây thôi thì cũng chẳng đắt chút nào đâu!"

Nói tới điều này Từ Dung Dung trở nên tức giận, sau khi cô ả ở cùng một chỗ với Tô Chính Sơn, cũng cùng nhau thuê một căn nhà, nhưng nói đến quá trình lúc đó thì chỉ có mười chữ:

"Còn chưa bắt đầu ư?" "Đã kết thúc rồi đó!"

Từ Dung Dung và Tô Chính Sơn ở cùng nhau cũng đã hai ba tháng nhưng hình dáng bên dưới vẫn là của Lâm Uyên.

Mà mỗi lần Từ Dung Dung ở cùng một chỗ với Tô Chính Sơn đều như đang thử thách kỹ năng diễn xuất của cô ả vậy, cô ả phải dựa vào nét mặt của Tô Chính Sơn để suy đoán nên đưa ra phản ứng gì cho hợp lý…

Tất cả những điều này đều là do Lâm Uyên đã mài mòn cô ả một cách nghiêm trọng!

Đối mặt với sự trơ trến của Từ Dung Dung, Lâm Uyên ngẩn người một lúc rồi nói: "Căn nhà kia của tôi ít nhất cũng phải một triệu đó! Chẳng lẽ ở với nhau hơn một năm thì phải bồi thường cho cô cả một căn nhà ư? Một lần ba ngàn hả? Cô tưởng người cô được khảm kim cương chắc?"

Từ Dung Dung trực tiếp cầm túi xách của mình lên, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn nói nhảm với anh nữa, dù sao căn nhà kia trên danh nghĩa vẫn là của tôi, dù có ra tòa thì tôi cũng không sợ anh đâu!"

Từ Dung Dung nói xong thì lắc mông, bước nhanh ra ngoài.

Lâm Uyên cũng bị người phụ nữ trơ trến này làm cho khiếp sợ, chỉ là lúc này mọi người xung quanh đều đang chỉ trỏ bàn tán về chuyện hai người.

Trước mặt mọi người, anh cũng không tiện dây dưa không rõ ràng với Từ Dung Dung, Từ Dung Dung à, món nợ này, chúng ta hãy từ từ giải quyết!

Lâm Uyên quét mã trả tiền, sau đó rời khỏi quán cà phê. Vừa ra khỏi cửa, một tiếng còi xe vang lên.

Anh không nhịn được ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một chiếc Ferrari mui trần màu đỏ dừng ở ven đường, một bạch phú mỹ* dung mạo tuyệt trần đang ngồi ở bên ghế lái.

*Bạch phú mỹ: Vừa trắng vừa xinh vừa giàu.

Cô đeo kính râm, kiểu tóc đen thẳng tiêu chuẩn, dáng người hoàn hảo.

Chỉ đơn giản đem so sánh bạn gái cũ của Lâm Uyên với người phụ nữ trước mắt này thì trong nháy mắt cô ả sẽ bị biến thành cặn bã ngay.

Lâm Uyên ngẩn người một lúc rồi nói: "Cô đang gọi tôi sao?"

Tô Chỉ Tình cười nói: "Nơi này còn có ai khác ngoài anh sao? Lên xe đi!"

Lâm Uyên không khỏi cảnh giác lùi về phía sau một bước, sự việc xảy ra khác thường nhất định có điều kỳ lạ, tuy rằng dáng dấp của bản thân cũng rất ngon trai nhưng cũng không đến mức có mị lực lớn như vậy được, lên xe cô rồi liệu hai quả thận có bị lấy đi luôn không?

Tuy rằng đã nhận được sự truyền thừa nhưng Lâm Uyên cũng không ngốc, cũng không thể chủ động lợi dụng người khác được?

Tô Chỉ Tình nhìn dáng vẻ cảnh giác của Lâm Uyên mà ngẩn người, mất một lúc lâu sau mới nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì anh đâu mà lo! Tô Chính Sơn là bố của tôi, bạn gái cũ Từ Dung Dung của anh sắp thành mẹ kế của tôi rồi! Nên tôi mới đến đây tìm anh tâm sự đôi câu ấy mài"

Đối với lời nói của Tô Chỉ Tình, Lâm Uyên vẫn ôm thái độ hoài nghỉ, chẳng qua là anh vừa mới đạt được một thân kỹ năng, chỉ cần cảnh giác một chút là được, chẳng lẽ lại đi sợ một người phụ nữ sao?

Lâm Uyên trực tiếp mở cửa lên xe, Lâm Uyên vừa lên, Tô Chỉ Tình đã đạp mạnh chân ga, trong nháy mắt xe đã tăng tốc vọt thẳng ra ngoài.

Sau khi lên xe, được nhìn thấy Tô Chỉ Tình ở khoảng cách gần, Lâm Uyên phát hiện ngũ quan của cô vô cùng tinh xảo xinh đẹp, càng khỏi nói đến làn da trắng nõn nhẫn nhụi, đúng thật là không có một chút tỳ vết nào cả, quả thực có thể nói là kiệt tác của tạo hóa.

"Chị Tô, cô tìm tôi rốt cuộc là muốn làm gì?"

Tô Chỉ Tình nói thẳng: "Bây giờ bố tôi đang chuẩn bị công khai thân phận Từ Dung Dung với cả dòng họ, cô ả sắp chính thức trở thành mẹ kế của tôi!"

"Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ?"

Lâm Uyên chia tay với Từ Dung Dung, nói thật, về phương diện tình cảm, anh cũng chẳng thấy khó chịu quá mức hay gì cả, chủ yếu là đau lòng căn nhà một triệu của mình mà thôi!

Tô Chỉ Tình nhìn Lâm Uyên một cái rồi nói: "Đương nhiên có liên quan rồi, chẳng phải ông già để Từ Dung Dung làm mẹ kế của tôi sao? Vậy tôi sẽ để cho bạn trai cũ của Từ Dung Dung là anh đây tới làm con rể của ông ta! Tôi muốn ông ta trở thành trò cười cho thiên hại"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang