• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được điều này Lâm Uyên cũng rất ngạc nhiên, lần trước lúc Cố Linh Nhi bị bắt cóc, anh đã phần nào đoán được thân phận giàu có của Cố Linh Nhi.

Chỉ là anh không ngờ lại còn khoa trương hơn thế nữa, con gái của người giàu nhất Giang Thành? Vậy tài sản của bố cô ta chắc phải hơn mấy chục tỷ nhỉ?

Mã Hải nghe xong những lời Dương Thuý Liên vừa nói, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, gã ta cho rằng mình cùng lắm chỉ đắc tội với lãnh đạo cấp cao của công ty, không ngờ lại là vì Lâm Uyên.

Đột nhiên, gã ta nhét vật chứng trong tay vào miệng, sau đó bắt đầu nhai nuốt.

Mã Hải muốn ăn sạch sẽ bằng chứng này, chỉ cần gã ta ăn nó, công ty sẽ không có bằng chứng buộc tội gã ta nữa, cùng lắm chỉ mất việc chứ sẽ không bị tống vào tù.

Chỉ là phần chứng cứ này khá dày, còn được in trên giấy A4, khoảng hai mươi ba mươi trang, muốn ăn cũng không dễ!

Mã Hải mới ăn được ba bốn trang đã bị nghẹn, sắc mặt tím tái, đưa hai tay bịt cổ họng, dùng sức ấn xuống…

Dương Thuý Liên thấy vậy nói: “Được rồi, đừng lãng phí công sức nữa, sao tôi chỉ có mỗi một bản bằng chứng này được chứ? Hơn nữa, nếu anh còn tiếp tục ăn, tôi đoán anh sẽ không còn cơ hội ăn được cơm tù, bởi vì bị đống giấy này làm nghẹn chết rồi!”

Nghe Dương Thúy Liên nói như vậy, Mã Hải đưa tay móc cổ họng, phun ra một đống giấy lớn.

Sau đó gã ta quỳ dưới chân Lâm Uyên, đáng thương nhìn anh và Cố Linh Nhi: “Lâm Uyên, Lâm Uyên, xin hãy tha cho tôi. Nhà tôi còn mẹ già con thơ, tôi thật sự không thể vào tù được!”

Trong xã hội ngày nay, thất nghiệp thôi đã là một cú sốc lớn, việc vào tù lại càng nghiêm trọng hơn.

Về cơ bản, nếu Mã Hải vào tù thì cuộc đời của gã ta coi như kết thúc, gia đình của gã ta có thể sẽ ly tán.

Vợ gã ta chắc chắn sẽ không đợi gã ta, rất có thể cô ta sẽ tái hôn với người khác, con gã ta cũng sẽ phải theo họ của một thằng đàn ông khác!

Mã Hải thực sự không thể gánh nổi hậu quả nghiêm trọng như vậy, gã ta chỉ có thể quỳ xuống xin lỗi, cố hết sức cầu xin Lâm Uyên tha thứ.

Anh nhìn Mã Hải, nhưng trong lòng cũng không có bao nhiêu đồng cảm, dù sao biểu cảm khuôn mặt vừa rồi của Mã Hải vẫn còn sống động trong đầu anh.

Vừa nãy Mã Hải còn muốn chơi chết Lâm Uyên, nhưng bây giờ lại quỳ trên mặt đất khóc nức nở, Lâm Uyên không có chút thương cảm nào với loại người như Mã Hải.

Nhưng Cố Linh Nhi được ba mẹ bảo bọc quá kỹ càng nên tính cách có phần hơi ngây thơ.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của Mã Hải, Cố Linh Nhi mềm lòng nói: “Lâm đại ca, nhìn gã ta đáng thương quá, hay là chúng ta chỉ đuổi việc gã ta thôi?”

Lâm Uyên cười gằn: “Được, vậy cứ đuổi việc gã ta đi!”

Hiện tại Lâm Uyên có thể bộc lộ tính tình xấu xa như vậy là nhờ có Cố Linh Nhi, hơn nữa đối với Mã Hải mà nói bị đuổi việc cũng đã là một đả kích rất lớn rồi.

Mã Hải làm việc tại ở công ty dược phẩm Hưng Thịnh hơn mười năm mới đạt được vị trí hiện tại, thu nhập cũng coi như đáng kể, cuộc sống vô cùng thoải mái.

Ở cái tuổi trung niên này, bị sa thải rồi lâm vào con đường thất nghiệp, muốn tìm được một công việc khác với mức lương tương đương là không có khả năng, như vậy cuộc sống sau này của gã ta chắc chắn sẽ không hề dễ dàng.

Hơn nữa nếu thật sự báo cảnh sát điều tra rồi tống Mã Hải vào tù, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến công ty dược phẩm Hưng Thịnh.

Dương Thuý Liên cho Cố Linh Nhi thể diện, cô ta cũng phải cho Dương Thuý Liên đường sống, nếu cứ khăng khăng muốn tống Mã Hải vào tù, công ty dược phẩm Hưng Thịnh chắc chắn sẽ chịu tổn thất lớn.

Vậy nên thái độ của Lâm Uyên là quyết định sa thải Mã Hải khỏi công ty là lựa chọn đúng đắn nhất.

Dương Thuý Liên lúc này mới cười, nói: “Cậu Lâm đây đúng thật là hào phóng! Nếu cậu cứ khăng khăng từ chức thì lát nữa xuống phòng tài vụ nhận một năm tiền lương, coi như tiền bồi thường của công ty dành cho cậu.”

Quyết định của Lâm Uyên cũng coi như nằm trong dự đoán của Dương Thuý Liên, cô ấy chỉ muốn đuổi việc Mã Hải, còn những chuyện khác tạm thời tính sau.

Nếu Cố Linh Nhi và Lâm Uyên nhất quyết phải tống Mã Hải vào tù cho bằng được thì sẽ rất khó xử, một bên là con gái của người giàu nhất Giang Thành, một bên là lợi ích của công ty.

Lâm Uyên bỏ qua cho Mã Hải cũng coi như cho Dương Thuý Liên nấc thang đi xuống, vậy nên cô ấy vô cùng hào phóng bồi thường một năm tiền lương cho anh.

Anh cũng không khách sáo, dù sao tiền lương một năm của Lâm Uyên, tính sơ sơ cũng chỉ được năm mươi ngàn tệ, đối với công ty Hưng Thịnh hay Dương Thuý Liên cũng đều là con số lẻ.

“Cảm ơn sếp Dương!”

Sau đó Lâm Uyên đi tới phòng tài vụ nhận tiền bồi thường, còn về phần Mã Hải, tuy vẫn sẽ bị đuổi khỏi công ty nhưng ít nhất thì cũng không phải ngồi tù, gã ta vội quỳ lạy cảm ơn với cái bóng dần khuất xa của anh.

Bên phía phòng tài vụ đã sớm nghe được chỉ thị của Dương Thuý Liên nên nào dám chậm trễ, càng không dám nói mấy lời vô nghĩa hay làm khó anh, vì vậy mà Lâm Uyên thuận lợi nhận được số tiền hơn sáu mươi ngàn tệ, còn nhanh gọn hơn cả lúc phát lương hàng tháng.

Vừa ra khỏi phòng tài vụ không lâu, anh đã thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Cố Linh Nhi đang mỉm cười nhìn mình từ xa.

Sau khi Lâm Uyên bước ra ngoài, cô ta vội đi đến, nói: “Lâm đại ca, em mời anh ăn cơm nhé?”

Lâm Uyên cười, nói: “Hay là để tôi mời cô đi, dù sao nhờ có cô tôi mới lấy được khoản bồi thường thôi việc.”

Đôi mắt xinh đẹp của Cố Linh Nhi khẽ lay động: “Cũng được, lần này để Lâm đại ca mời, lần sau em sẽ mời lại.”

Hai người sóng vai nhau bước ra khỏi tập đoàn Hưng Thịnh rồi lên xe của Cố Linh Nhi rời đi.

Xe của Cố Linh Nhi là một chiếc BMW màu đen, không ngờ cô gái trông hiền dịu ngoan ngoãn vậy lại thích kiểu xe thế này.

Cố Linh Nhi lái xe, hỏi Lâm Uyên đang ngồi ở ghế phụ lái: “Chúng ta đi ăn gì đây?”

Lâm Uyên thẳng thừng nói: “Chọn thoải mái, hôm nay tôi mời khách.”

Cố Linh Nhi suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Em biết có một nhà hàng ẩm thực Hồ Nam ăn rất ngon, Lâm đại ca có thể ăn cay được không?”

“Không thành vấn đề.”

Hai mươi phút sau, xe đã dừng lại trước một nhà hàng ẩm thực Hồ Nam tên là Vị Sương Viên.

Trang trí ở đây chỉ ở mức trung bình, vừa xuống xe đã ngửi thấy mùi cay nồng đậm kích thích cảm giác thèm ăn, hiển nhiên đồ ăn ở đây cũng rất ngon.

Có điều phòng riêng ở tầng ba đã kín chỗ nên hai người chỉ có thể ngồi ở sảnh tầng hai gần phòng bếp.

Sảnh tầng tám cũng chật kín người, nhìn thôi cũng biết việc kinh doanh của nhà hàng này rất tốt.

Hai người chọn một chỗ ngồi rồi gọi vài món, giá khoảng một nghìn tệ, cũng không quá đắt.

Tốc độ phục vụ của nhà hàng rất nhanh, may mắn Lâm Uyên rất thích hương vị thức ăn ở đây, nhưng rất nhanh đã có người phá hỏng tâm tình vui vẻ của anh.

Đối diện bàn ăn của Lâm Uyên và Cố Linh Nhi là một gia đình ba người cũng đang dùng bữa.

Có một cặp vợ chồng trung niên cùng một đứa bé khoảng bảy, tám tuổi, trước mặt đứa trẻ là một ly Coca đá và một đĩa đậu phộng.

Mà lúc này đứa trẻ ấy hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn, sau đó nó bắt đầu phá phách.

Đứa trẻ nhặt đậu phộng trên dĩa, sau đó thằng nhóc bắt đầu ném đậu phộng ra như sử dụng ám khí.

Mấy hạt đậu phộng rơi vào đầu Cố Linh Nhi, mấy hạt bắn vào người Lâm Uyên.

Anh phủi đậu phồng trên người xuống đất, đi tới trước mặt gia đình kia, nói: “Hai người có thể vui lòng giữ con của mình cho tử tế không? Đậu phộng để ăn sao lại ném lung tung như thế được?”

Hai vợ chồng nghe vậy có hơi bất ngờ, người phụ nữ trông có vẻ không được vui lắm, nhưng người chồng lại vội vàng nói: “Thật ngại quá, Tử Duệ, tới xin lỗi chú nhanh lên!”

Tiếc là thằng nhóc đó chỉ trợn mắt rồi hất mặt sang chỗ khác, ngay cả một cái liếc mắt thôi cũng không thèm cho anh.

Mà người phụ nữ ngồi bên cạnh đột nhiên nói: “Đàn ông con trai lớn thế này rồi còn so đo với một đứa trẻ, đúng là lạ thật!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK