• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Uyên nhìn cuộc gọi đã kết thúc, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, bất cứ lúc nào bố mẹ cũng là nơi an toàn anh để anh dựa vào!

Cũng may bố mẹ anh không biết anh đã tặng nhà cho Từ Dung Dung, nếu không hai ông bà sẽ tức giận đến mức phải nhập viện mất.

Lâm Uyên cũng phải tranh thủ thời gian nhanh chóng kiếm thêm một căn nhà khác, sau này dù bố mẹ anh có tới Giang Thành thì ít nhất cũng không bị lộ tẩy, cùng lắm thì bảo vị trí căn nhà ban đầu không tốt nên anh đã đổi chỗ…

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Lâm Uyên vừa nghĩ tới nhà thì Từ Dung Dung đã gọi đến.

Lâm Uyên không chút do dự nhấn nút từ chối, anh và Từ Dung Dung thật sự không còn gì để nói!

Nhưng Lâm Uyên vừa cúp máy, Từ Dung Dung lại tiếp tục gọi đến.

Lâm Uyên bực bội, đang ấn nút nghe với giọng điệu không tốt: “Con khốn, cô có thôi không hả?”

Đầu bên kia im lặng mấy giây mới nói: “Tôi gọi đến từ Đồn cảnh sát Giang Thành, tìm anh có chút chuyện.”

Lâm Uyên lập tức nói: “Xin lỗi, tôi tưởng là con khốn Từ Dung Dung kia!”

Nhân viên cảnh sát của đồn cảnh sát nói: “Lý do chúng tôi dùng số điện thoại của Từ Dung Dung để thông báo cho anh, là vì chúng tôi sợ anh nhầm tưởng là lừa đảo qua điện thoại hay đại loại như vậy, bây giờ mời anh đến đồn một lát, chúng tôi có vài chuyện muốn hỏi anh.”

“Được, tôi sẽ đến đó ngay.”

Cúp điện thoại, nhân viên cảnh sát trả lại điện thoại cho Từ Dung Dung.

Từ Dung Dung hơi bất mãn nói: “Đồng chí cảnh sát, vừa rồi các cô có nghe Lâm Uyên mắng tôi trong điện thoại không? Các cô không định làm gì à?”

Cảnh sát xòe tay: “Mức độ này cũng không tính là xúc phạm, chúng tôi không thể làm gì được.”

Khoảng hai mươi phút sau, Lâm Uyên đến đồn cảnh sát, gặp vài cảnh sát và Từ Dung Dung bạn gái cũ của anh.

Vừa gặp mặt, Từ Dung Dung đã tức giận mắng: “Lâm Uyên! Sao anh ác độc thế hả? Bố mẹ và em trai tôi, có phải do anh hại không? Em trai tôi vừa mới thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, thì bố mẹ tôi lại có vấn đề về thần kinh, anh độc ác quá rồi đó!”

Trước khi Lâm Uyên tới, anh cũng đã đoán được có liên quan đến chuyện này, nên cũng nói thẳng luôn: “Con khốn, nói chuyện phải có chứng cứ, nếu cô còn tiếp tục nói bậy, tôi sẽ kiện cô tội vu khống!”

Từ Dung Dung giống như một người phụ nữ đanh đá nói: “Anh mới là thằng khốn! Cả nhà anh đều là đồ khốn! Đồng chí cảnh sát, nhất định là anh ta, hãy bắt anh ta đi!” Đáng tiếc, nữ cảnh sát lại nói: “Được rồi, rốt cuộc là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng! Đây là đồn cảnh sát, không phải nơi để cô khóc lóc om sòm! Nếu còn gây ồn ào nữa thì mời cô ra ngoài!”

Từ Dung Dung không cam lòng ngậm miệng lại, sau đó nữ cảnh sát nói với Lâm Uyên: “Căn cứ theo lời khai của Từ Dung Dung, chủ căn hộ đó vốn dĩ là anh, nhưng cách đây không lâu đã sang tên cho Từ Dung Dung, có đúng không?”

Lâm Uyên trả lời: “Đúng, vốn là chúng tôi đang định bàn chuyện kết hôn. Từ Dung Dung lấy lý do thiếu cảm giác an toàn, bảo tôi sang tên căn hộ tặng cho cô ta, sau đó tôi phát hiện cô ta ngoại tình, chúng tôi lập tức chia tay.”

Nữ cảnh sát chính trực nói: “Từ Dung Dung cảm thấy bởi vì gia đình cô ấy chiếm nhà của anh dẫn đến việc anh không cam tâm nên mới tìm cách trả thù gia đình bọn họ”.

Lâm Uyên cười nói: “Đồng chí cảnh sát, coi như tôi muốn trả thù thì cũng có khả năng, nhưng chuyện gia đình bọn họ bị tập kích được đưa tin trên báo địa phương, tôi mới nhìn thấy một số bức ảnh phóng viên chụp tại hiện trường. Xác chuột bị lính cứu hỏa giết cũng đã chất đống chất thành núi, cô cảm thấy tôi có thể có khả năng làm được việc này sao? "

Nữ cảnh sát nghe vậy cũng cảm thấy đồng tình: “Trong chuyện này, chúng tôi cũng cho rằng Từ Dung Dung đang làm loạn, sở dĩ chúng tôi mời anh đến đây ngoài việc hỏi thăm một chút về chuyện này, thì chúng tôi còn muốn nói về quyền sở hữu căn hộ này.”

“Ý của cô là…”

Nữ cảnh sát tiếp tục giải thích: “Ngày nay, tỷ lệ kết hôn của nam nữ thanh niên ngày càng thấp hơn, nguyên nhân được nghiên cứu là do nhiều phụ nữ trẻ tuổi ỷ lại vào giới tính của mình, ngay cả sĩ diện cũng không cần!”

Từ Dung Dung lập tức tức giận nói: “Cô nói ai không biết xấu hổ hả?”

Nữ cảnh sát nhìn Từ Dung Dung, nói thẳng: “Tôi nói cô đó! Rõ ràng là lấy việc kết hôn làm mục đích để được tặng nhà, nhưng bây giờ vì cô ngoại tình nên mới dẫn đến việc các người chia tay. Cô vậy mà vẫn công khai chiếm đoạt nhà của người ta, còn để cho người nhà cô ném đồ đạc của người ta ra ngoài hành lang, sau đó hiên ngang dọn vào ở, cô có sĩ diện à? Anh Lâm, anh hãy thu thập một số bằng chứng liên quan, chẳng hạn như lịch sử trò chuyện,… Chỉ cần có thể chứng minh rõ ràng điều kiện tiên quyết để anh tặng căn hộ đó là vì anh và Từ Dung Dung kết hôn, như vậy nếu nói đến việc kiện tụng anh mới có cơ hội lấy lại căn hộ đó.”

Lâm Uyên nhìn nữ cảnh sát trước mặt, nói: “Cảm ơn lời đề nghị của cô, chẳng qua là căn hộ đó đã bị đám rắn chuột xâm phạm, cho dù có đập đi sửa lại lần nữa thì e là cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Mà chuyện này lại được đưa lên báo địa phương, có muốn bán nhà cũng không có khả năng bán đi được nữa, đã không còn giá trị gì to lớn nữa rồi, cho nên tôi sẽ không tranh giành với bọn họ, coi như là cho chó thôi!”

Nữ cảnh sát gật đầu nói: “Anh nói cũng có lý, thôi được rồi, tạm thời cứ như vậy đi, có cần tôi sắp xếp người đưa anh về không?”

“Không dám làm phiền, tôi sẽ tự bắt taxi về.”

Lúc này Từ Dung Dung đột nhiên lớn tiếng nói: “Đợi đã! Tôi thừa nhận, căn nhà này là của Lâm Uyên! Cho dù là rắn độc và chuột độc không phải do Lâm Uyên gây ra, nhưng bố mẹ tôi xảy ra chuyện là ở nhà anh ta, anh ta là chủ nhà thì anh ta phải chịu trách nhiệm chứ? Tôi muốn anh ta phải bồi thường tiền thuốc men cho bố mẹ và em trai tôi!”

Một nam cảnh sát khác vừa nghe vậy không nhịn được cười: “Trước tiên việc ai sở hữu ngôi nhà này không quan trọng, nhưng nếu là cô thì sẽ thế nào? Nếu là nhà của Lâm Uyên vậy bố mẹ và em trai cô dựa vào cái gì mà dọn vào ở? Hành động này của bọn họ là gì? Chính là đang xâm chiếm nhà của người khác trái phép! Cho dù chuyện này có đổ vỡ thì cũng không đến lượt anh Lâm phải bồi thường!”

Có thể thấy, không một viên cảnh sát nào có mặt ở đây ưa Từ Dung Dung.

Dù sao thì sau khi sự việc xảy ra, cảnh sát đã lập tức biết được chân tướng sự việc, trong toàn bộ sự việc, Lâm Uyên không chỉ bị lừa gạt tình cảm mà còn bị lừa gạt cả một căn hộ.

Nhà họ Từ không chỉ mặt dày, mà còn vô liêm sỉ chiếm đoạt nhà của Lâm Uyên, ném hành lý của Lâm Uyên ra ngoài, thật sự là không biết xấu hổ!

Nói thật, mấy vị cảnh sát sau khi biết được hành vi của nhà họ Từ, đều cảm thấy lũ chuột và rắn độc đã đến thật là đúng lúc, đây gọi là gì? Đây gọi là báo ứng!

Từ Dung Dung còn đến gây sự, cho rằng đám rắn độc chuột độc đó là do Lâm Uyên làm ra, mắt thấy việc vu khống Lâm Uyên không thành, lại chuyển sang muốn tống tiền Lâm Uyên.

Những đồng chí cảnh sát ở đây đều là những người rất chính trực, mặc dù làm theo thủ tục triệu tập Lâm Uyên đến, nhưng mà mọi người đều đứng về phía Lâm Uyên, nên Từ Dung Dung không hề chiếm được một chút hời nào, thậm chí còn bị mắng một trận, quả thật là tự mình chuốc lấy phiền phức!

Từ Dung Dung lúc này đã có chút mệt mỏi, Lâm Uyên tự nhiên tâm tình vui vẻ, trong miệng ngâm nga một bài hát, rời khỏi đồn cảnh sát.

Cùng lúc đó, tại biệt thư nhà họ Tô, trong một căn phòng u ám dưới tầng ngầm, Tô Đính đang hút thuốc.

Một người đàn ông trung niên da ngăm đen đi tới trước mặt Tô Đính nói: “Cô Tô ở bên kia đã thu xếp xong rồi, chỉ là cái tên họ Lâm kia thân thủ không tệ, có thể sẽ gặp chút phiền toái.”

Tô Đính nhàn nhạt nói: “Dao đâm thẳng dễ tránh, tên bắn lén khó phòng, cậu đừng có xem nhẹ những tên liều mạng đó! Được rồi, lui xuống đi!”

“Dạ, lão gia!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK