Sau khi nghe vậy, Tô Vĩ im lặng vài giây rồi mới nói: “Ông nói thật sao?”
“Tất nhiên là thật, bố lừa con làm gì? Sau khi nhận tổ quy tông, bố sẽ để con tiếp quản một số công việc của công ty, sau này Tập đoàn Chính Sơn sẽ do con điều hành!”
Tô Vĩ nghe vậy rất phấn khích: “Cảm ơn bố!”
Suốt thời gian qua, cậu ta luôn ghét bỏ thân phận con riêng của mình, mà cậu ta đã lớn từng này tuổi, rất rõ ràng một chuyện là tiền trong thế giới này có tác dụng rất lớn.
Nếu thực sự có thể nhận tổ quy tông, thừa kế Tập đoàn Chính Sơn, đối với cậu ta mà nói chắc chắn là điều kiện vô cùng tốt để bước lên đỉnh cao của cuộc đời.
Do đó, dù cho giữa cậu ta và Tô Chính Sơn xa cách bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ nhìn vào tiền thì Tô Vĩ cũng phải cố gọi một tiếng bố!
Tô Vĩ nghĩ, cậu ta vươn tay ra vuốt ve gương mặt của Cố Linh Nhi trong bức tranh, Cố Linh Nhi là hoa khôi trường Đại học Giang Thành, gia thế cũng rất hiển hách.
Người như cậu ta, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không có tư cách đến gần cô ta!
Nhưng nếu nhà họ Tô công nhận cậu ta, để cậu ta trở thành người thừa kế của Tập đoàn Chính Sơn, có lẽ cậu ta sẽ có tư cách có được Cố Linh Nhi!
Đầu bên kia Tô Chính Sơn nghe thấy vậy, cũng rất vui: “Con ngoan, thật tốt quá!”
Hai bố con họ nói chuyện thêm một lúc rồi mới cúp máy, nhưng vừa cúp máy, thì có một số điện thoại lạ gọi vào.
Ông ta đợi vài giây rồi mới nhận điện thoại: “Xin hỏi ai vậy?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Tô Chỉ Tình: “Bố, là con đây!”
Khuôn mặt của Tô Chính Sơn ngay lập tức trở nên trắng bệch, môi run rẩy, con gái của ông ta không phải đã biến thành tro rồi sao? Làm sao có thể gọi điện thoại được? Ma gọi điện thoại? Do bị ông ta hại chết, tràn đầy oán hận nên biến thành ma đến tìm ông ta trả thù sao?
Tô Đính nhìn dáng vẻ giống như gặp ma của Tô Chính Sơn, hỏi: “Ai gọi thế? Sao lại làm cho con sợ như vậy?”
Tô Chính Sơn nhìn ông ta, từ từ nói ra sáu chữ: “Con gái con, Tô Chỉ Tình…”
Tô Đính nghe xong, cũng ngẩn người: “Con bé… Không phải con bé đã chết rồi sao?”
Lúc này, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tô Chỉ Tình: “Bố, con gặp tai nạn xe, giờ con đang ở một siêu thị lớn ở phía bắc thành phố, bố cho xe đến đón con nha!”
Tô Chính Sơn dừng lại một lát, mới nói: “Được, bố sẽ sắp xếp cho con.”
Sau đó liền cúp máy, Tô Chính Sơn nói: “Có vẻ như Chỉ Tình đã may mắn thoát nạn.”
Tô Đính nghe xong, nói: “Không thể nào, xe của con bé bị đâm hỏng, sao người có thể không bị gì được?”
Tô Chính Sơn nói: “Chờ Chỉ Tình trở về hỏi thì sẽ biết thôi.”
Tô Chính Sơn thở phào nhẹ nhõm, may quá, không phải là oan hồn đòi mạng.
Nhưng lúc này, Tô Đính lại nói: “Chính Sơn, hình như con đã nói chuyện nhận tổ quy tông với Tô Vĩ rồi đúng không?”
Tô Chính Sơn vừa nghe xong, vẻ mặt đột ngột thay đổi: “Vâng, con nói thằng bé ba ngày sau sẽ nhận tổ quy tông, tháng sau sẽ chính thức công bố thân phận của thằng bé, nhưng bây giờ…”
Ông ta nghĩ rằng Tô Chỉ Tình đã chết, nên mới cho Tô Vĩ nhận tổ quy tông, nhưng kết quả Tô Chỉ Tình vẫn còn sống, phải làm sao bây giờ?
Tô Đính nói thẳng: “Con bảo Tô Vĩ đợi thêm đã!”
Tô Chính Sơn từ chối: “Không được! TôVĩ vốn đã không thân thiết với con, nếu con gọi lại cho thằng bé, chắc chắn thằng bé sẽ nghĩ rằng con đang trêu chọc thằng bé! Đến lúc đó, mối quan hệ này sẽ càng khó xoa dịu hơn!”
Tô Đính nghiêm mặt, nói: “Chẳng lẽ con muốn để Tập đoàn Chính Sơn rơi vào hỗn loạn? Bây giờ Chỉ Tình vừa mới gặp tai nạn xe, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể tiếp tục hành động. Nếu Chỉ Tình biết con có một đứa con riêng lớn như vậy, dựa vào cổ phần trong tay con bé, cũng đủ để làm cho Tập đoàn Chính Sơn bị tổn thất nặng nề!”
Lúc này Tô Chính Sơn cũng không vòng vo nữa, nói thẳng: “Ba ngày sau Tô Vĩ sẽ nhận tổ quy tông, chuyện này không thể trì hoãn thêm nữa, đến lúc đó nghĩ cách tránh Chỉ Tình là được.
Còn về việc tháng sau công bố thân phận, chẳng phải còn gần một tháng nữa hay sao? Trong một tháng này, chắc chắn sẽ có cơ hội thích hợp để tiễn Chỉ Tình lên đường!”
Tô Đính suy nghĩ một lát nói: “Vậy cũng được, cứ quyết định vậy đi!”
Mặt khác, sau Tô Chỉ Tình cúp điện thoại thì ngồi nghỉ trên ghế của siêu thị.
Mặc dù cô có bùa hộ mệnh Lâm Uyên tặng nên cô mới không bị thương lúc tai nạn xe xảy ra, nhưng điện thoại của cô đã bị hỏng trong lúc va chạm.
Hơn nữa nơi cô gặp tai nạn xe lại tương đối hẻo lánh, cô không thể liên lạc với người khác, chỉ có thể đi bộ hơn bốn mươi phút mới tìm thấy một siêu thị như thế này, mượn điện thoại của ông chủ gọi điện để bố cho xe đến đón cô.
Mặc dù Tô Chỉ Tình không thích Tô Chính Sơn, nhưng trong lòng cô vẫn tin tưởng bố mình.
Cô cũng không biết Tô Chính Sơn có con riêng ở bên ngoài, vì vậy trong suy nghĩ của cô, cô chính là con gái duy nhất của Tô Chính Sơn.
Do đó, dù lần này xe bị mất phanh một cách kỳ lạ, nhưng Tô Chỉ Tình cũng không nghi ngờ Tô Chính Sơn, việc này có thể do người khác trong nhà họ Tô làm, nhưng không thể liên quan đến Tô Chính Sơn, dù sao hổ dữ cũng không ăn thịt con.
Sau khi mẹ Tô Chỉ Tình qua đời, Tô Chính Sơn là người thân duy nhất của cô, dù rất không hài lòng với hành động của Tô Chính Sơn, nhưng từ tận đáy lòng Tô Chỉ Tình vẫn tin tưởng Tô Chính Sơn, cô nghĩ bố chắc chắn sẽ không làm hại cô
Vì thế, cô mới gọi cho Tô Chính Sơn đầu tiên, mà cho dù cô có muốn gọi cho Lâm Uyên cũng không được, vì điện thoại đã bị hỏng trong vụ tai nạn rồi, với lại cô cũng không nhớ số của anh.