Vì vậy, tên mập rời khỏi bệnh viện, sau đó đi đến siêu thị để mua vài chai sữa bò và một ít trái cây linh tinh khác. Ông ta định nói một lời xin lỗi chân thành với Lâm Uyên. Nếu làm thế, có lẽ ông ta có thể bình thường lại như cũ.
Khi gần đến giữa trưa, tên mập xách theo túi đựng sữa bò và trái cây vừa mua đến trước cửa nhà Lâm Uyên. Ông ta bấm chuông cửa.
Một lát sau, cửa được mở ra. Lâm Uyên đứng ở cửa, nhìn tên mập trước mặt mình, anh hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
Tên mập chỉ chỉ vào miệng mình, há miệng thở dốc, không phát ra âm thanh nào. Sau đó, ông ta gõ chữ trên điện thoại rồi giơ lên.
Trên màn hình điện thoại có hiển thị mấy chữ, do tên mập vừa gõ. Nội dung là: Đại ca, tôi sai rồi, cầu xin cậu tha cho tôi đii
Sau khi Lâm Uyên đọc xong dòng chữ trên điện thoại, tên mập quỳ xuống đất, dập đầu lạy anh một cách rất thành tâm.
Lâm Uyên vẫn thờ ơ, bản thân mình rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt(*). Bây giờ mua chút quà vặt rồi lại quỳ xuống để xin lỗi, tưởng làm thế là được bỏ qua dễ dàng hay sao? Làm gì có chuyện đơn giản như thế?
(*) Ý nói mềm mỏng thì không nghe, phải nếm mùi đau khổ mới chấp nhận.
Lúc này, tên mập quỳ trên đất, cầm điện thoại tiếp tục gõ một hàng chữ khác: “Nhà tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ. Con gái của tôi chỉ mới mười tuổi! Nếu trở thành người câm, bị mất việc thì sau này tôi biết lấy gì nuôi con tôi đây!”
Lâm Uyên thấy những câu này của ông ta thì lạnh lùng đáp lại: “Chuyện đến tới mức này rồi mà ông còn không chịu thành thật sao? Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ông, tôi đã nhìn ra đời này ông không có duyên con cái. Con gái mười tuổi sao? Ở đâu ra? Định lừa ai thế?”
Đã đến tận cửa xin lỗi rồi mà còn nói lời gian dối, thậm chí còn bịa đặt ra chuyện có con gái mười tuổi để Lâm Uyên rủ lòng thương. Đây chẳng phải là tự tìm đường chết à?
Lâm Uyên đã không còn kiên nhẫn nữa, dạy dỗ tên mập một câu rồi sau đó đóng sầm cửa lại.
Tên mập nhìn cánh cửa đóng chặt, vẫn chưa chịu từ bỏ. Ông ta tiếp tục quỳ gối bên ngoài, kiên trì gõ cửa.
Qua bốn năm phút sau, Lâm Uyên mới mở cửa lại, nói: “Ông định gõ mãi thế à?”
Lúc này, đôi mắt của tên mập đã hơi ửng đỏ rồi, vẻ mặt đáng thương. Ông ta lại giơ màn hình điện thoại về phía Lâm Uyên. Trên điện thoại hiện lên một bức ảnh, đứng cạnh tên mập là một người phụ nữ có ngoại hình trên mức tiêu chuẩn. Đứng giữa hai người còn có một cô bé trông rất đáng yêu. Chắc là con gái của bọn họ.
Tên mập lại gõ ra một hàng chữ: Đại ca, tôi không lừa cậu, đây là ảnh gia đình của tôi!
Lâm Uyên nhìn qua, anh cũng rất ngạc nhiên, hỏi lại: “Đây là con gái nuôi của ông hả?”
Tên mập hơi sốt ruột, lại nhanh chóng gõ chữ đáp lại: Đây là con gái của tôi, con gái ruột! Do bà xã tôi mang thai chín tháng mười ngày sinh ral
Lâm Uyên nhìn người đàn ông trước mặt, anh im lặng không biết nên nói gì.
Anh thân là tu sĩ, mắt nhìn người rất chuẩn. Vận mệnh của người đàn ông trung niên này đã được định sẵn là vô duyên với đường con cái, chắc chắn sẽ không có con. Cô bé trong bức ảnh kia, hoặc là con nuôi. Hoặc là…. Con gái của vợ ông ta với người đàn ông khác.
Hiển nhiên, tình huống hiện tại thuộc trường hợp sau, là vợ của tên mập đã ngoại tình với người đàn ông khác, sinh cô bé kia ra. Ông ta đã coi cô bé đó như con gái ruột của mình, yêu thương suốt mười mấy năm.
Bây giờ ông ta đột nhiên trở thành người câm, còn có nguy cơ bị thất nghiệp. Điều ông ta lo lắng là nếu bị mất việc thì sau này không có chỉ phí để nuôi con gái…
Như vậy thì xem ra ông ta cũng có vài phần đáng thương… Đỉnh đầu đã xanh rợp như thảo nguyên(*) rồi. Nuôi con gái của người khác suốt mấy chục năm.
(*) Đội nón xanh, đầu xanh rợp, ý chỉ bị cắm sừng.
Nếu như cô bé đó trưởng thành, lại trở về với cha ruột của mình thì chắc ông ta muốn chết luôn quá.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cơn giận trong lòng Lâm Uyên đã vơi đi ít nhiều. Dù sao thì người đàn ông trung niên mập mạp này quả thật rất đáng thương.
Nghĩ xong, anh duõi tay ra điểm một phát trên cổ tên mập, bình tĩnh nói: “Bây giờ ông thử nói chuyện xem nào?”
Tên mập nghe Lâm Uyên nói thế thì há mồm nói: “A… Cuối cùng thì tôi cũng có thể nói chuyện lại được rồi! Cảm ơn, cảm ơn cao nhân nhiều lắm! Từ nay về sau tôi không dám làm thế nữa, chỉ cần qua tám giờ tối thì nhất định sẽ không gây ra tiếng động nào!”
Lâm Uyên nhìn người đàn ông, vỗ vỗ vai ông ta, nói với giọng điệu cảm thông: “Rảnh rỗi thì đưa con gái ông đi xét nghiệm ADN đi”
Tên mập sửng sốt một lúc, sau đó ông ta hỏi lại với vẻ mặt trắng bệch: “Ngài đây nói vậy là có ý gì?”
Lâm Uyên đáp lại: “Vừa rồi tôi đã nói rõ, cuộc đời của ông đã định sẵn rằng không có duyên con cái. Rõ ràng là ông không có năng lực để nghịch thiên sửa mệnh. Vậy khả năng duy nhất còn lại là có người khác gieo giống giúp ông thôi! Nghĩ thoáng ra chút đi, đừng quá sốc!”
Sau khi Lâm Uyên nói xong thì lại đóng sầm cửa.
Tên mập này đội nón xanh suốt mười mấy năm, lại còn nuôi con gái của người khác, đúng là hơi đáng thương. Cộng thêm thái độ xin lỗi của ông ta cũng coi như là chân thành nên Lâm Uyên đã chỉ cho ông ta một con đường.