Sau khi Trương Thắng tưởng tượng như thế xong thì ánh mắt hẳn ta nhìn Lâm Uyên đã thay đổi, trở nên tràn ngập sự thù địch.
Sau đó, Trương Thăng nhìn Lâm Uyên và nói: “Nhìn dáng vẻ của anh Lâm thì chắc cũng rành săn thú lắm nhỉ? Hai ta thi đấu được không?”
Lâm Uyên liếc mắt nhìn Trương Thắng, đáp: “Đây là lần đầu tiên tôi thử, nếu anh muốn thi đấu thì tôi chấp nhận.”
Trương Thắng cười nói: “Chúng ta thi săn thú, vậy cũng phải có giải thưởng làm động lực chứ! Một con mồi giá một triệu tệ, anh dám thi không?”
Lâm Uyên đáp lại không chút do dự: “Được, nếu anh muốn tặng tiền thì tôi không có lý do để từ chối!”
Đúng thật là Lâm Uyên chưa từng học qua bắn cung, nhưng kỹ năng này có liên quan đến thị lực, lực cổ tay và khả năng khống chế cơ thể.
Anh đã tu luyện Đại phẩm tiên quyết đến tầng thứ ba, học một hiểu trăm, nên việc săn bắt những con động vật kia dễ như trở bàn tay.
Trương Thăng nghe vậy hỏi lại Lâm Uyên với giọng điệu khiêu khích: “Nếu anh thua thì có trả nổi số tiền cược không?”
Lâm Uyên còn chưa kịp nói lại thì Cố Linh Nhi đã lên tiếng đáp trả: “Nếu anh Lâm thua thì tiền cược của anh ấy sẽ do tôi trả! Đảm bảo không thiếu của anh một xu!”
Trương Thẳng nghe cô ta nói thế thì ánh mắt hẳn ta nhìn Lâm Uyên càng thêm ghen ghét và hâm mộ.
Có mấy triệu mà tên kia cũng không móc ra được, thế mà có thể chiếm giữ trái tim của Cố Linh Nhi.
Ông trời thật là bất công mà!
Sau đó, Trương Thăng ném những con mồi đang treo trên lưng ngựa hắn ta cho mấy người khác và nói: “Vậy thì tôi và anh sẽ thi đấu trong vòng một giờ, xem ai săn được nhiều thú nhất!
“Được!
Trận đấu của hai bên chính thức bắt đầu, những người khác theo dõi màn so tài với vẻ rất hứng thú.
Trong suy nghĩ của bọn họ thì Lâm Uyên chỉ đang tự khiến bản thân chịu nhục nhã mà thôi. Trương Thắng được mọi người gọi là “Hoàng tử săn thú”, mỗi khi hẳn ta ra tay là có thể săn được bảy tám con mồi!
Mà người bình thường khi mới đến đây, trong tình huống còn chưa quen với hoàn cảnh, muốn vừa cưỡi ngựa vừa ngắm tên bắn trúng con mồi thì còn khó hơn so với việc trúng vé số!
Trong lúc đó, Lâm Uyên đã căng cung bắt tên, một loạt động tác liền mạnh lưu loát.
Chỉ nghe vào một tiếng, mũi tên xé gió bắn ra, tiếp theo là tiếng dê kêu thảm thiết vang lên.
Mọi người nhìn qua bên đó thì thấy con dê kia bị một mũi tên bản thủng cổ, máu tươi chảy ra ồ ạt, đã tắt thở!
Cố Linh Nhi vô cùng vui mừng, hô to khen: “Anh Lâm giỏi quái”
Những người khác nghe cô ta nói vậy thì nhìn cô ta bắng ánh mắt không thể tin được.
Trước kia, khi mọi người đi săn thú, nếu có ai bắn trúng con mồi thì Cố Linh Nhi sẽ nói một cách khinh thường: “Xì! Chỉ là may mắn mà thôi, có gì giỏi đâu chứt”
Vậy mà khi Lâm Uyên bắn trúng thì cô ta không tiếc lời khen “Anh Lâm giỏi quá!”, lại còn nói với giọng điệu ngọt chảy nước đó nữa.
Này, cô có đúng là Cố đại tiểu thư kiêu kỳ – Cố Linh Nhi không vậy?
Không phải bị người khác đoạt xác rồi đó chứ?
Trong mắt Trương Thằng cũng có sự kinh ngạc, nhưng hắn ta vẫn không cho rằng Lâm Uyên có thể thắng được mình.