Lâm Uyên nói thẳng: “Hẹn trước thời gian địa điểm, chúng †a gặp mặt nói chuyện đi!”
Lần trước Lâm Uyên đã bị mấy kẻ liều mạng tấn công một lần, đối phương còn tiện tay trói Cố Linh Nhi đi.
Lúc ấy Lâm Uyên ra tay hơi nặng, đám người kia không chết thì cũng trọng thương, không có cách nào tìm ra kẻ đứng sau màn.
Lúc này lại có một đám xã hội đen đến tìm chết, thì Lâm Uyên cũng phải làm rõ rốt cuộc là ai đang muốn đối phó với mình đúng không?
“Được! Vậy lát nữa gặp ở quán bar Hoa Hồng Đen đi, chúng ta sẽ bàn công chuyện!”
Sau đó, điện thoại bị cúp, Chu Bằng nói: “Nhóc Lâm, cậu muốn bàn công chuyện với lão đại của bọn họ thật à?”
“Đương nhiênỊ”
Chu Bằng có chút lo lắng nói: “Nhưng lỡ như đối phương có nhiều người quá thì làm sao bây giờ? Kiến nhiều cũng cắn chết voi mài”
Lâm Uyên cười nói: “Yên tâm đi, trong tay tôi còn có con tin! Tôi đi gặp lão đại của bọn họ.”
Chu Bằng ngoài ý muốn nói: “Cậu? Cậu đi một mình sao?”
“Đương nhiên, nếu cậu đi thì không phải là tôi lại có thêm một điểm yếu sao? Được rồi, cậu đứng lên trước đỉi, tên này sắp bị cậu ngồi đè chết rồi.”
Chu Bằng cúi đầu nhìn thoáng qua tay đấm vàng lão Cao, mặt gã ta đã biến thành màu tím đen, anh ta cuống quít đứng lên.
Lâm Uyên đạp đá mấy tay đấm này, nói: “Đi thôi, tôi và lão đại của mấy người sẽ nói chuyện!”
Một lát sau, Lâm Uyên cầm một sợi dây thừng đi vào quán bar Hoa Hồng Đen, đầu còn lại của dây thừng trói tay đấm vàng của Bang Mãnh Hổ và mấy tên đàn em khác trong bang.
Người của Bang Mãnh Hổ đã được thông báo trước, bọn họ đứng thành hai hàng, đón chào sự xuất hiện của Lâm Uyên.
Một lát sau, Lâm Uyên đi tới đại sảnh của quán bar, bên trong sảnh lớn không có khách, đều là thành viên của Bang Mãnh Hổ.
Người ngồi ở giữa các thành viên của Bang Mãnh Hổ rõ ràng là một cô gái.
Cô ta mặc một bộ váy ren màu đen ôm nửa người, váy ren thắt eo hoàn toàn phô bày đường cong của bờ mông, làn váy ren bất quy tắc phối hợp với một đôi giày cao gót màu đen khiến hai chân vừa thẳng vừa thon.
Áo trên có rãnh chữ V, bày ra lòng dạ sâu không lường được của vị nữ lão đại Bang Mãnh Hổ này, phối hợp với vải ren mang đến một chút hiệu ứng xuyên thấu, càng tăng thêm vài phần gợi cảm và quyến rũ.
Lâm Uyên biết nhóm người này đến từ Bang Mãnh Hổ, chỉ là không ngờ lão đại của bọn người này lại là một con cọp cái gợi cảm như thế này.
Nghĩ vậy, Lâm Uyên bình tĩnh ngồi xuống trước mặt vị lão đại nữ này: “Cô là lão đại của Bang Mãnh Hổ?”
Cặp mắt đẹp của Sở Nguyệt trừng Lâm Uyên: “Không sai, nói, vì sao lại bắt người của tôi?”
Lâm Uyên sửng sốt một lát, nói: “Cái này thì phải hỏi đàn em của cô chứ?”
Vẻ mặt Sở Nguyệt thay đổi, nhìn mấy tên đàn em kia, nói: “Sao lại thế này?”
Một người trong đó hơi hổ thẹn nói: “Lão đại, bọn tôi nhận tiền làm việc thay người khác, muốn chặt hai cái đùi của thằng nhóc này, không ngờ lại đá trúng ván sắt.”
Biểu cảm của Sở Nguyệt thay đổi, sau đó cô ta cầm lấy một hộp thuốc từ trên bàn, từ giữa rút ra một điếu thuốc lá cho nữ.
Đàn em bên cạnh rất chú ý đến hành động của cô ta, lập tức tiến lên châm lửa cho Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt ưu nhã hút một ngụm thuốc lá, nói: “Các anh nhận bao nhiêu tiền thì trả lại hết đi, nói tin tức của người thuê cho anh đẹp trai này, chuyện này dừng ở đây!”
Lão Cao biến sắc: “Lão đại! Chúng ta làm ăn trên đường này phải giữ quy tắc!"
Sở Nguyệt trừng mắt nhìn lão Cao, tức giận nói: “Đừng nói quy tắc gì đấy với tôi, ở chỗ này, chỉ có tôi mới là quy tắc!”
Đúng lúc này, tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, chỉ thấy một người đàn ông tâm 50 tuổi, làn da ngăm đen đi đến.
Một bên mắt của ông ta đeo bịt mắt, từ khóe mắt đến hàm dưới có một vết sẹo, khiến vẻ ngoài của ông ta nhìn qua rất hung dữ.
Chắc chăn răng, đây là do lúc trước ông ta sống mái với người khác, mặt ăn một đao, không chỉ mất đi một con mắt mà còn để lại một vết sẹo dữ tợn như vậy trên mặt.
Từ đó về sau, không ai gọi tên của ông ta nữa, mọi người đều tôn kính gọi ông ta một tiếng Mặt Sẹo!
Sở Nguyệt nhìn về phía Mặt Sẹo, vẻ mặt thay đổi: “Sao ông lại đến đây?”