• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc tay đấm vàng nghĩ đến những việc này thì nắm đấm của Lâm Uyên đã dừng trên cái bụng rắn chắc của gã ta.

Tay đấm vàng đã trải qua nhiều trận đấu, khả năng chịu đòn rất mạnh, ngay cả những tay quyền anh chuyên nghiệp cũng rất khó hạ gục gã ta.

Thế nhưng một đấm này của Lâm Uyên khủng bố hơn cú đấm của tay đấm quyền anh chuyên nghiệp bình thường rất nhiều, một năm tay đấm thẳng vào giữa bụng tay đấm vàng.

Cơ thể gã ta lập tức bay ra sau năm sáu mét, sau đó nện thật mạnh vào bức tường đăng sau, mềm nhữn từ từ trượt xuống từ trên vách tường.

Sau đó, tay đấm vàng này trước hết là phun ra một ngụm nước bọt, tiếp theo thì trong miệng bắt đầu hộc máu, chắc là bị thương không nhẹ…

Chu Bằng cảm thấy ngạc nhiên mà nhìn Lâm Uyên: “Vãi, Lâm Uyên, cú đấm này của cậu cũng mạnh quá rồi đó?”

Lâm Uyên cười nói: “Là do gã ta yếu quá, miệng cọp gan thỏ thôi!”

Mấy tay đấm khác của Bang Mãnh Hổ thấy thế, biểu cảm đều thay đổi, lão Cao là kẻ nổi tiếng hung hãn của Bang Mãnh Hổ bọn họ, khả năng chiến đấu tầm gần của gã ta trong tổ chức không là số một thì cũng là số hai, sao mà có thể bị hạ gục bằng một đấm được? Không thể nào như thế được!

Sau đó, mấy người đàn ông đô con xăm đầy người này đồng thời nhằm vào Lâm Uyên, muốn bắt lấy anh.

Đáng tiếc, Lâm Uyên là người tu luyện, chênh lệch giữa anh và người bình thường thậm chí còn lớn hơn sự chênh lệch giữa voi và kiến, chắc chắn bọn họ không thể đối phó được.

Nhìn mấy người đang xông lên, Lâm Uyên không khách sáo nữa, bốp bốp bốp, vung tay tát mấy cái.

Bọn họ người sau nối tiếp người trước mà bay ngay ra ngoài, cả người bọn họ bay lên, máu và răng trong miệng cũng đồng thời phun ra ngoài.

Chỉ nghe thấy tiếng bùm bùm, trong mười giây ngắn ngủi, những người này đã mất ít nhất năm đến mười cái răng, miệng và mặt sưng đỏ lên, cảm thấy hoa mắt choáng đầu, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Chu Bằng nhìn cảnh này, lập tức giơ ngón tay cái lên: “Nhóc Lâm, lợi hại, không ngờ cậu lại đánh nhau giỏi như vậy!”

Sau đó, Chu Bằng đi tới trước mặt tay đấm vàng tên lão Cao, đặt mông ngồi lên người đối phương.

Chu Bằng võ mặt đối phương, nói: “Thằng kia, không phải vừa nãy mày rất lợi hại sao? Mày thể hiện một cái cho tao nhìn xem nào?”

Tay đấm vàng ăn một cú của Lâm Uyên, nội tạng vốn đã bị thương, bây giờ lại bị tên Chu Bằng 180 cân này ngồi lên người, mặt lập tức nghẹn thành màu tím đen, nhìn qua rất đau khổ.

Lâm Uyên lại nói: “Nói, là ai phái mấy người đến đây?”

Tuy những người này không phải đối thủ của Lâm Uyên nhưng cũng rất nghĩa khí, cả đám không ai nói một lời nào, bày ra dáng vẻ thà chết chứ không chịu thua.

Lâm Uyên đang muốn làm gì đó, chuông điện thoại trên người tay đấm vàng vang lên.

Chu Bằng tay nhanh mắt lẹ, lấy điện thoại trong túi của đối phương ra, sau đó ném cho Lâm Uyên.

Lâm Uyên cũng nhìn thoáng qua ghi chú trên điện thoại, chỉ có hai chữ: “Lão đại!”

Lâm Uyên lập tức nhấn nghe, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ: “Lão Cao anh ở đâu? Không phải hôm nay tôi đã bảo là có hành động rồi sao?”

Lâm Uyên nói thẳng: “Tên này đang ở trong tay tôi!” Người cầm máy bên kia nghe vậy, thì giọng điệu lập tức thay đổi: “Anh là kẻ nào? Mau thả người cho tôi, nếu không thì anh sẽ chẳng có quả ngọt mà ăn đâu!”

Lâm Uyên lại nói: “Thả người à? Cô bảo thả là tôi phải thả sao?”

“Vậy anh muốn thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK