Tô Chính Sơn khẽ cau mày nói: "Dung Dung, em biết người này sao?”
Từ Dung Dung đắn đo một lúc rồi nói: "Đây là bạn trai cũ của em…
Tô Chính Sơn lập tức hiểu ra vấn đề, người tên Lâm Uyên này rất có thể là do con gái của ông ta tìm tới để chọc tức ông tai
Nghĩ tới đây, Tô Chính Sơn lạnh lùng nói: "Lâm Uyên đúng không? Chuyện của nhà họ Tô chúng tao không phải là chuyện mà người như mày có thể nhúng tay vào. Bây giờ mày hãy buông tay con gái tao và ra khỏi nhà họ Tô. Như vậy tao có thể coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ral"
Tô Chính Sơn dùng giọng điệu ra lệnh khiến Lâm Uyên rất không vui. Anh thầm nghĩ ông ta thì có cái gì hay? Có tiền, có quyền thì ghê lắm à?
Anh nói thẳng: "Bố vợ, bố cáu giận cái gì đấy? Tuy rằng tôi ngủ với con gái bố nhưng bố cũng ngủ với bạn gái cũ của tôi, chúng ta đều là kẻ tám lạng, người nửa cân mà thôi!"
Tô Chính Sơn tức giận cười nói: "Chỉ Tình, mày là con gái ruột của tao, nên dù mày có làm khùng làm điên thế nào đi nữa thì tao cũng không thể làm gì mày, nhưng tên nhóc đứng bên cạnh mày thì khác! Mày có bao giờ nghĩ tới chưa? Nếu đối đầu với sự tức giận của tao, mày nghĩ kết cục của tên này sẽ ra sao? Gấy tay gấy chân à? Hay là phơi xác ở nơi nào đó?"
Tô Chỉ Tình cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt. Quả thực cô chỉ muốn nhanh chóng tìm cách làm cho Tô Chính Sơn phải xấu hổ, nhưng cô lại quên mất chuyện ông ta sẽ đối phó với Lâm Uyên như thế nào. Sự tức giận của Tô Chính Sơn không phải là thứ mà Lâm Uyên có thể chịu đựng được!
Tô Chỉ Tình kéo cánh tay Lâm Uyên, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ đưa cho anh hai trăm nghìn tệ kia. Lúc này đừng làm cái gì nữa, lập tức rời khỏi đây! Đi nhanh!"
Tô Chỉ Tình cũng khá tốt bụng, không muốn làm hại Lâm Uyên chỉ vì niềm vui phút chốc của riêng mình.
Đáng tiếc Lâm Uyên lại không muốn cứ như vậy mà rời đi, nếu như không có được sự thừa nhận của Đại Phẩm Tiên Quyết, vậy một dân thường như anh, khi đối mặt với tỷ phú như này, nhất định sẽ chạy càng xa càng tốt.
Nhưng bây giờ anh đã khác xưa, dựa vào đâu mà phải nuốt giận? Cả người đầy tu vi cho phép anh được hống hách không sợ người có quyền!
Vì vậy, thay vì quay người bỏ đi, Lâm Uyên lại tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy eo Tô Chỉ Tình, sau đó nghiêng người hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Tô Chỉ Tình thật sự không ngờ Lâm Uyên lại có thể làm ra chuyện như vậy, cả người cô choáng váng, đầu óc trống rỗng, hai mắt mở to, cả người ngây ngẩn.
Hơn mười giây sau, cuối cùng Tô Chỉ Tình cũng tỉnh táo lại, hoang mang đẩy Lâm Uyên ra.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, tuy cô muốn chọc giận Tô Chính Sơn nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc trao nụ hôn đầu tiên của mình…
Tô Chính Sơn nhìn cảnh này, hai tay nắm chặt như núi lửa sắp phun trào: "Họ Lâm kia, đây là mày đang tự đẩy mình vào ngõ cụt đấy!"
Lâm Uyên mím môi, tựa như đang thưởng thức hương vị đôi môi anh đào của Tô Chỉ Tình, sau đó nói với Tô Chính Sơn: "Đường cụt cái gì mà đường cụt? Tôi nghe Chỉ Tình nói ông cũng là nhờ ông ngoại cô ấy nên mới có được vị trí như này. Tôi cũng giống như ông mà thôi, chỉ muốn đi đường tắt, sao lại thành ngõ cụt rồi?"
Vừa dứt lời, sắc mặt của Tô Chính Sơn càng trở nên khó coi hơn, cả đời này, thứ ông ta ghét nhất chính là bị người khác nói dựa vào bố vợ để kiếm tiền!
Mí mắt Tô Chính Sơn co giật vì tức giận, nhịn không được nữa quát lớn: "Người đâu, dùng gậy đánh chết thằng nhóc này cho tao! Mọi hậu quả tao sẽ gánh hết!"
Tô Chính Sơn vừa ra lệnh, các vệ sĩ ở biệt thự nhà họ Tô đã lao tới với cây gậy bóng chày trên tay.
Tô Chỉ Tình thấy vậy đứng chắn trước mặt Lâm Uyên nói: "Dừng lại! Ở chỗ đông người như này mà các người tính làm gì?"
Các vệ sĩ nhìn Tô Chính Sơn, chờ lệnh của ông ta.
Tô Chính Sơn nói thẳng: "Kéo Chỉ Tình sang một bên, đánh gấy chân thằng này cho tao!"
Mặc dù Tô Chính Sơn chỉ hận không thể đánh chết Lâm Uyên ngay tại chỗ, nhưng ông ta cũng biết nếu anh chết trong biệt thự nhà họ Tô thì sau này sẽ rất phiền phức, cho nên hiện tại chỉ có thể đánh gấy hai chân của Lâm Uyên trước để trút giận!
Nghe xong, một số vệ sĩ bước tới kéo Tô Chỉ Tình đi.
Nhưng vào lúc này, Lâm Uyên tiến lên một bước, đứng chăn ở trước người Tô Chỉ Tình.
Lúc này, một cây gậy bóng chày đã sắp đập vào vai Lâm Uyên, tuy nhiên, đối với anh mà nói, chuyển động của những vệ sĩ này chỉ như đang quay chậm, căn bản không thể khiến anh bị tổn thương.
Chỉ thấy Lâm Uyên dùng một chân hất về phía người vệ sĩ trước mặt, sau đó anh dùng sức đá mạnh vào bụng người đó.
Cơ thể của tên vệ sĩ vì vậy mà bay về phía sau va vào ba, bốn vệ sĩ khác.
Trong chốc lát, ba bốn vệ sĩ này ngã xuống như quả hồ lô lăn trên đất.
Tiếp theo, Lâm Uyên như tiến vào bầy sói, mỗi tay một người, chỉ trong chốc lát, không còn vệ sĩ nào của nhà họ Tô đứng vững được nữa!
Sau đó, Lâm Uyên khế cử động cơ bắp, từng bước một đi về phía Tô Chính Sơn.
Tô Chính Sơn bị một màn vừa rồi dọa sợ: "Mày muốn làm gì? Đừng có mà làm loạn!"
Lâm Uyên đi tới trước mặt Tô Chính Sơn, đưa tay võ nhẹ vào má ông ta: "Hai chúng ta cũng coi như là có duyên đấy. Xét về Từ Dung Dung, tôi là đời trước của ông, còn đối với Tô Chỉ Tình mà nói thì ông là bố vợ của tôi! Có điều tôi không rõ lắm, không biết ông có chịu nhận tôi là con rể hay không?"
Tô Chính Sơn cảm nhận được sự đe dọa trong giọng nói của Lâm Uyên. Ý của anh rất rõ ràng, ban nãy ông ta đòi đánh gấy chân Lâm Uyên, nếu bây giờ Tô Chính Sơn nhận Lâm Uyên là con rể của mình, thì anh có thể nể mặt mối quan hệ này mà tha cho ông ta.
Còn nếu Tô Chính Sơn không nhận người con rể này, sợ rằng Lâm Uyên sẽ trả đũa, đánh gãy chân ông ta ngay tại đây!
Vẻ mặt Tô Chính Sơn dần trở nên khó coi, rặn ra hai chữ: "Tao nhận!"
Lâm Uyên nghe xong lập tức cười nói: "Từ Dung Dung, lần này cô được lợi rồi nhé, bạn trai cũ của mình lại trở thành con rể"
Từ Dung Dung hung dữ nhìn chằm chằm Lâm Uyên mà không nói một lời. Sau đó, Lâm Uyên quay đầu nhìn Tô Chỉ Tình: "Có thể nhìn ra người nhà em không thích anh lắm! Anh vẫn nên để lần sau quay lại thì hơn!"
Nghe xong, Tô Chỉ Tình đột nhiên nói: 'Chờ một chút, em tiễn anhl"
Sau đó, cả hai cùng nhau rời khỏi biệt thự nhà họ Tô.
Lâm Uyên không làm gì cả, mặc dù anh có năng lực để đập chết Tô Chính Sơn, nhưng cũng không hề ra tay.
Dù sao Lâm Uyên cũng đã trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, nên dù có năng lực to lớn tới đâu, thì anh vẫn là người coi trọng đạo đức và pháp luật xã hội, sẽ không dễ dàng buông thả bản thân quá mức.
Nếu vì một vài lời nói không tốt của người khác mà nổ súng giết người, khiến xác người đầy cửa thì đó là nước Mĩ chứ không phải Đại Hạ!
Hơn nữa, anh cũng không cần thiết phải giết người, mặc dù Tô Chỉ Tình không hài lòng với bố mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc giết ông ta, vậy nên một người ngoài như Lâm Uyên cũng không cần thiết phải làm như vậy.
Đương nhiên, nếu Tô Chính Sơn không biết tốt xấu, tự tìm đường chết, như vậy Lâm Uyên chắc chắn sẽ bỏ pháp luật xuống, tìm cơ hội xử lý con kiến đang nhe răng vuốt móng này mà không để lại chút dấu vết nào!
Trước khi Lâm Uyên và Tô Chỉ Tình đi xa, Tô Chính Sơn tát mạnh một cái vào mặt Từ Dung Dung.
Hôm nay, Tô Chính Sơn ông ta coi như mất hết mặt mũi rồi!
Từ Dung Dung đau đớn kêu lên một tiếng, nước mắt lưng tròng, ôm mặt mình rồi khóc lóc bỏ đi.
Lúc này, cha của Tô Chính Sơn, ông lão Tô Đính từ từ chống nạng đi đến trước mặt ông ta.
Tô Chính Sơn hít sâu một hơi, nói: "Bố!" Tô Đính nhìn Tô Chính Sơn, nói: "Theo bố lên trên!"
Một lúc sau, hai bố con ông ta đi tới phòng làm việc riêng, Tô Đính chậm rãi nói: "Con bé Chỉ Tình này thật là không biết lớn biết nhỏ!"
"Con biết nhưng…"
Tô Đính lúc này cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng: "Bố không muốn nghe bất cứ lời bào chữa nào nữa! Tập đoàn Chính Sơn chỉ có thể là tập đoàn của nhà họ Tô! Còn đứa nhỏ Chỉ Tình này sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn!"
Tô Chính Sơn nhìn bố mình: "Bố, hổ dữ không ăn thịt con, dù thế nào thì Chỉ Tình cũng là con gái của conl"
Tô Đính vỗ bàn nói: "Nó không cùng tâm tính với người họ Tô chúng ta! Cho dù con không nghĩ đến họ Tô thì cũng phải nghĩ cho Tô Vĩ!"