Mặt Tô Chỉ Tình ngay lập tức trắng bệch lại, nếu lời nói của Cố Linh Nhi chỉ là khiêu khích bình thường.
Thì hoàn cảnh tốt đẹp của gia đình Cố Linh Nhi đã khiến những lời nói này thật sự làm cho Tô Chỉ Tình bị tổn thương.
Mẹ cô qua đời, bố cô ở bên ngoài trêu ghẹo phụ nữ, còn chuẩn bị rước về một người mẹ kế hơn cô có mấy tuổi. Một gia đình như vậy thật quá hỗn loạn, sẽ còn phát sinh thêm nhiều phiền phức khác trong nay mail
Cố Linh Nhi vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Tô Chỉ Tình. Khi thấy có sự thay đổi trong biểu cảm của Tô Chỉ Tình, trong lòng cô ta cảm thấy có một chút không đành lòng. Dù sao khi mắng chửi người khác thì cũng không nên vạch trân khuyết điểm của đối phương, vừa rồi đúng thật là cô ta đã nói ra những lời rất khó nghe.
Tuy nhiên, để bảo vệ tình yêu của mình đối với anh Lâm thì cô ta bắt buộc phải từ bỏ chút cảm giác thương hại không cần thiết này.
Ngẫm nghĩ, Cố Linh Nhi tiếp tục nói: "Trong tay tôi có một tin tức rất quan trọng, lại liên quan trực tiếp đến nhà họ Tô. Chắc đây cũng là một tin tức rất quan trọng với chị đấy, chị có muốn biết đó là chuyện gì không?"
Tô Chỉ Tình cẩn thận quan sát Cố Linh Nhi, chậm rãi nói: "Cô sẽ tốt bụng mà cho tôi biết ư?"
Cố Linh Nhi cười cười đáp: "Tất nhiên là sẽ không dễ dàng như thế rồi, đổi lại tôi có một yêu cầu. Chỉ cần chị đồng ý với tôi rằng sẽ hủy bỏ hôn lễ với anh Lâm, vậy thì tôi sẽ nói cho chị những gì mà chị muốn biết."
"Không chỉ có vậy, tôi còn có thể vận dụng nguồn tài lực của dòng họ mình để giúp chị. Từ nay về sau dòng họ này chính là chỗ dựa của chị, người nhà họ Tô khi thấy chị sẽ phải cụp đuôi mà làm người."
Tô Chỉ Tình cảm thấy thật buồn cười: "Muốn làm chỗ dựa của tôi? Cô cho răng cô là ai?"
Cố Linh Nhi nói thẳng: "Tôi là đứa con gái duy nhất của Cố Tử Hào. Bố mẹ tôi rất yêu thương và chiều chuộng tôi, chỉ cần chị không giành anh Lâm với tôi thì về sau chúng ta sẽ là chị em tốt. Có sự chống lưng của nhà họ Cố thì sau này nhà họ Tô sẽ không dám làm mưa làm gió trước mặt chị nữa."
Cố Tử Hào chính là trùm tài chính ở Giang Thành với khối tài sản lên đến mấy chục tỷ. So sánh với tài sản của nhà họ Tô thì thứ mà nhà họ Cố có phải nhiều gấp mười lần như thế. Khoảng cách về mối quan hệ, nguồn lực chênh lệch, thực lực có hạn, nhìn chung thì họ Tô kém xa về mọi mặt.
Nếu nhà họ Cố thật sự nhúng tay vào chuyện nhà họ Tô và đứng ra bảo vệ Tô Chỉ Tình thì đám giặc dời trong nhà họ Tô sẽ không dám lộng hành nữa!
Thật ra thì, Tô Chỉ Tình cũng đã hơi dao động. Hiện giờ ở nhà họ Tô, bốn bề của cô đều bị kẻ thù vây quanh, lúc nào cũng trong trạng thái phòng bị.
Ngay cả bố ruột của Tô Chỉ Tình vẫn luôn muốn tìm cho cô một người mẹ kế. Nếu nhà họ Cố đứng ra giúp đỡ thì cuộc sống của cô ở nhà họ Tô sẽ thuận lợi vô cùng. Nói không chừng, nhà họ Cố còn có thể giúp cô nắm quyền điều hành Công ty Bất động sản Chính Sơn.
Cố Linh Nhi đưa ra điều kiện này có vẻ là rất hấp dẫn đấy, nhưng hiện tại Tô Chỉ Tình lại chỉ chú ý đến tình yêu mới chớm nở của đời mình thôi.
Yêu cầu cô từ bỏ tình cảm vì tiền, Tô Chỉ Tình không làm được. Từ bé đến lớn cô chưa từng thiếu tiên, càng chưa từng trải qua nỗi đau một đồng xu quật ngã anh hùng*.
*Một đồng xu quật ngã anh hùng: bị khó khăn nào đó cản trở hoàn thành việc lớn.
Ngẫm nghĩ, Tô Chỉ Tình đáp lời: "Tôi mặc kệ bố cô là ai, tôi và Lâm Uyên là trai tài gái sắc, do ông trời tác thành. Vì thế chúng tôi sẽ kết hôn như đã lên kế hoạch, không ai có thể ngăn cản điều ấy diễn ra! Người đâu, tiễn khách!"
Sau đó, một người trợ lý của Tô Chỉ Tình đi vào phòng và nói với Cố Linh Nhi: "Xin mời!"
Cố Linh Nhi tức giận liếc nhìn Tô Chỉ Tình rồi nói: "Hừ! Từ bé đến lớn, chưa có gì Cố Linh Nhi tôi thích mà lại không có được! Chúng ta hãy chờ xeml"
Nói xong, Cố Linh Nhi bực bội rời khỏi văn phòng của Tô Chỉ Tình.
Chớp mắt đã tới ngày Lâm Uyên đi họp lớp. Lúc này, Tô Chỉ Tình cùng Lâm Duyệt đi dạo khắp nơi, cô còn nhiệt tình mua cho em ấy mấy bộ quần áo để bồi dưỡng tình cảm chị dâu em chồng.
Lâm Uyên hỏi đám người: "Nhóc Trần, anh Bằng, lần này họp lớp các cậu có đi không?”
Chu Bằng thẳng thắn: "Đương nhiên là đi rồi, những cuộc tụ tập vui vẻ thế này sao có thể thiếu tôi chứ?"