• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Trương Thắng cũng đã nhắm được con mồi, là một con gà trống.

Hẳn ta cũng đã bắn một mũi tên đi, dựa vào tài bản cung điêu luyện của mình, con gà kia bị mũi tên xuyên thủng, cơ thể nó bị ghim chặt trên đất.

Nhưng đúng lúc đó, có tiếng động nặng nề truyền đến, là một con lợn nhà toàn thân mọc đầy lông đen, dần xuất hiện trong tầm mắt của Trương Thắng.

Lúc ban đầu, bãi săn thú có nuôi một ít lợn con, khi đó vẫn có người săn được lợn.

Nhưng sau đó, lợn con được nuôi trong bãi săn dân dần lớn lên, lúc đầu lợn con chỉ nặng mười kg, sau đó dần trưởng thành, lớn thành một đám lợn nhà có trọng lượng ba bốn trăm kg. Muốn săn đã không còn dễ dàng nữa.

Bởi vì lợn nhà nặng đến mấy trăm kg, da dày thịt béo, lại còn có lớp lông xù xì.

Mà cung tên được mọi người sử dụng chỉ là loại cung tên bình thường, không phải nỏ với lực sát thương mạnh.

Bắn bị thương lợn nhà thì không khó, nhưng muốn bản một phát chết luôn thì lại cực kỳ khó.

Trương Thắng cũng hiểu rõ, mũi tên của hắn ta chỉ đủ để. gãi ngứa cho con lợn lông đen kia mà thôi.

Vì thế hẳn ta đã không để ý đến con lợn đó nữa mà chuyển sang tìm kiếm mục tiêu khác.

Mà lâm Uyên thì lại chú ý đến con lợn đen kia, con lợn này nặng chắc cũng phải hơn ba trăm kg, săn được con này thì chắc có thể sánh ngang được với săn mấy chục con thú nhỏ khác.

Nghĩ thế, Lâm Uyên chậm rãi kéo cung, nhắm chuẩn vào con lợn đen đang đứng.

Khi anh đang tập trung thì nghe thấy giọng Trương Thắng nói: “Đúng là đồ tay mơ! Thứ anh cầm trên tay là cung, không phải nỏ! Nếu anh có thể bản chết con lợn kia thì coi như tôi thua luôn!”

Lâm Uyên liếc mắt nhìn Trương Thắng rồi nhẹ nhàng đáp lại: “Thế thì cậu thua rồi!”

Ngay khi anh nói xong thì cũng bắn mũi tên ra, truyền linh lực trong cơ thể vào đầu mũi tên. Chỉ nghe một tiếng vèo xé gió vang lên, mũi tên bay vút đi như muốn cät ngang không gian, trong nháy mắt đã bay đến trước mặt con lợn đen kia.

Phần cổ của con lợn bị mũi tên đâm thủng ngay lập tức, mũi tên xuyên qua cổ nó, để lại một lỗ thủng đầy máu.

Rồi sau đó, tiếng lợn kêu thảm thiết vang lên, giống như âm thanh khi giết lợn trong thôn ngày xưa. Cổ của con lợn đen bị đâm thủng, cơn đau đớn dữ dội khiến nó không ngừng kêu vang, chạy lung tung khắp nơi.

Nó càng chạy, lỗ thủng trên cổ càng đổ nhiều máu, máu tươi tuôn ra bên ngoài như suối, nhuộm đỏ cả bãi cỏ trong phạm vi năm sáu mét xung quanh con lợn.

Rồi con lợn đen ngã xuống, giật giật cơ thể trong ba bốn phút, cuối cùng nó kêu lên vài tiếng yếu ớt, cơ thể mềm dần, im lặng nằm trên đất. Máu từ miệng vết thương cũng dần chảy chậm lại, loang lổ thành một vũng.

Trương Thắng và tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều trợn tròn mắt ngơ ngác. Con lợn to như thế mà Lâm Uyên chỉ dùng một mũi tên đã bản chết nó, quả thật là thần kỳ.

Sau đó, Cố Linh Nhi cũng chạy đến chỗ con lợn kia, cô ta dùng chân đá vài phát vào cơ thể to tướng của nó rồi bảo: “Con lợn này đã chết. Trương Thắng, anh thua rồi! Có gan cược thì có gan trả! Giờ chuyển khoản luôn đi!”

Trương Thắng nhìn Lâm Uyên với ánh mắt ngạc nhiên, nói: “Được thôi, hóa ra là giả heo ăn thịt hổ(*)! Số tài khoản của anh là gì? Một con heo, một con dê, tôi chuyển cho anh hai triệu.”

(*) Ám chỉ những người giả vờ ngu ngốc để giấu tài năng.

Hắn ta không muốn bị mất phong thái đàn ông trước mặt Cố Linh Nhi. Nếu Cố Linh Nhi không lên tiếng thì có lẽ hẳn ta đã giở trò lật lọng rồi!

Lâm Uyên cũng không khách sáo, anh rất thiếu tiền. Đặc biệt là dạo này tiếp xúc nhiều với đám người giàu càng khiến anh cảm thấy bản thân thật sự còn quá nghèo nàn…

Hai phút sau, tiền đã vào tài khoản, Lâm Uyên có cảm giác như mình được thẳng lưng hơn nhiều! Câu nói tiền bạc khiến đàn ông dũng cảm quả thật không sai mà!

Cố Linh Nhi vẫn bám lấy Lâm Uyên, giống như fan hâm mộ thần tượng, hoàn toàn không thèm để ý tới Trương Thắng.

Trương Thắng thấy vậy thì cơn ghen tức trong lòng càng thêm dâng trào, nhưng lại không làm gì được.

Bởi vì Lâm Uyên thể hiện rất xuất sắc nên mọi người đã không còn hứng thú đi săn tiếp nữa. Lúc này, họ chuẩn bị thưởng thức con mồi săn được.

Tại bãi săn thú này, ai săn được con mồi thì thuộc về người đó, tùy ý xử lý như thế nào cũng được.

Còn ai đã đi săn mệt rồi thì có thể gọi nhân viên trang trại đến hỗ trợ, để nhân viên giúp họ nướng mồi.

Bọn họ chỉ cần thưởng thức đồ ăn thôi, lần này cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên vì lợn nhà có da quá dày và nhiều mỡ nên không thích hợp để nướng BBQ.

Nhưng con dê mà Lâm Uyên săn được trước đó thì có trọng lượng nhẹ, là giống tốt nên thịt khá ngon, phù hợp làm món dê nướng nguyên con.

Nhân viên của bãi săn thú đến để giúp xử lý con mồi, sau đó họ chuẩn bị một cái giá nướng cỡ lớn, đặt con dê đã được làm sạch lên giá. Lâm Uyên và Cố Linh Nhi nhặt một ít củi, bắt đầu nướng thịt ngoài trời ngay trong khu săn bắn.

Những người khác cũng đang tự xử lý con mồi của mình, lúc này màn đêm dần buông xuống, ngọn lửa nướng thịt chiếu sáng gương mặt từng người, mùi thơm của những loại thịt nướng khác nhau khuếch tán trong không khí, cảm giác thoải mái như đang đi một buổi cm trại.

Đây là lần đầu tiên Lâm Uyên được trải nghiệm như thế này, không gian ngoài trời thoáng đãng, đống lửa cháy bập bùng, săn được một con dê rồi đem nướng, chờ đợi được thưởng thức.

Không thể không thừa nhận rằng những phú nhị đại này thật biết cách hưởng thụ.

Người bình thường không thể tưởng tượng được thú vui của kẻ có tiền ra sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang