Người tập võ chia thành bốn cấp bậc là cấp nhập môn, cấp ba, cấp hai và cấp một, ngoài ra người mạnh hơn cấp một chính là tông sư cấp cao thủ, đủ để mở môn phái mới.
Mà cách để phân chia những cấp độ này cũng cực kì đơn giản.
Những người học võ cấp nhập môn hầu hết đều chỉ là luyện hoa quyền thêu chân*, có mạnh hơn so với người bình thường nhưng sức mạnh đó vẫn có hạn.
*Chỉ những động tác võ thuật linh hoạt và đẹp mắt.
Mà đến cấp ba thì đã có sự khác biệt rất lớn, ở cấp độ này, có thể lấy sức của một người đối đầu với mười người trưởng thành bình thường, có thể đối đầu với kẻ địch sử dụng vũ khí lạnh, nhưng không thể dối đầu với người cầm vũ khí nóng như là súng ống.
Đến cấp hai, cũng chính là cảnh giới hiện tại của Sở Nguyệt, thì đã säc bén như một trăm lưỡi dao, lấy một địch trăm cũng không rơi vào thế yếu.
Còn nếu là cấp một thì con số này lại tăng thêm gấp mười lần, một người có thể chống lại đám đông hàng nghìn người!
Mà tông sư cấp cao thủ thì phải đạt được hai yêu cầu, thứ nhất là phải như chục ngàn kiếm, một người giữ cửa đến chục ngàn người cũng không thể mở*! Thứ hai chính là có thể đối phó được với súng ống!
*Gốc là: nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai – Một người giữ cửa quan, vạn người không mở được.
Không sai, chỉ khi đến được cấp độ tông sư mới có thể chống lại súng ống, tông sư sẽ lợi dụng năng lực cảm nhận siêu việt và năng lực phán đoán của bản thân để tránh đạn, hoặc cũng có thể lợi dụng khí công mạnh mẽ để đối phó với những viên đạn đó, nhưng nói tóm lại, điều cần thiết nhất chính là không được sợ đạn.
Năm ấy khi mới chỉ hơn hai mươi tuổi, Sở Nguyệt đã bước. vào cấp thứ hai, có thể dùng một địch trăm, đó cũng là lý do cô ta dám làm mưa làm gió trong Bang Mãnh Hổ!
Chỉ tiếc răng cô ta lại không lường trước được ở một nơi kiểm soát súng ống chặt chẽ như Đại Hạ mà Mặt Sẹo lại có thể sở hữu một khẩu súng!
Không chỉ có thế, Sở Nguyệt còn nghĩ đến một chuyện khác, hai năm trước bố của cô ta bị băn chết, chẳng lẽ…
Nghĩ đến đây, Sở Nguyệt lập tức nói: “Có phải bố của tôi là do ông…”
Sở Nguyệt chỉ vừa mới nói một nửa mà Mặt Sẹo đã biến sắc, sau đó lập tức ấn cò súng, trực tiếp nổ súng!
Sở dĩ lúc đầu ông ta không dùng súng là bởi không muốn bị người khác năm thóp!
Không sai, bố của Sở Nguyệt là do ông ta bắn chết!
Mặt Sẹo cũng biết rõ, chỉ cần ông ta sử dụng súng một lần nữa thì không chỉ có Sở Nguyệt, mà ngay các thành viên khác trong Bang Mãnh Hổ cũng sẽ nghỉ ngờ ông ta.
Nhưng ông ta đã hết cách rồi, bố con nhà họ Sở đều là những người học võ chân chính, nếu ông ta không dùng súng thì không thể đối phó với bọn họ được.
Còn về việc của Sở Ngọc Hổ, các anh em trong bang nghỉ ngờ thì sao nào? Chờ sau khi ông ta lên nằm quyền, ai dám nhắc đến chuyện này thì ông ta liền xử người đó!
Mà một khi ông ta đã nổ súng, thì Sở Nguyệt sẽ không thể làm rõ chuyện này trước mặt mọi người được nữa, ít nhất ông ta vẫn còn một cái khố*!
*Già tu bố: Bên cạnh nghĩa đơn thuần là thứ quấn quanh eo để che thân ra thì câu này còn ám chỉ việc che đậy những điều xấu.
Sắc mặt Sở Nguyệt lập tức trắng bệch, cô ta sợ hãi nhìn Mặt Sẹo.
Vào giây phút sinh tử, Sở Nguyệt lập tức tập trung tinh thần, đôi mắt cô ta thậm chí còn có thể nhìn thấy viên đạn rời khỏi nòng, rồi lấy tốc độ vượt qua cả tốc độ âm thanh mà lao thẳng về phía cô ta.
Chỉ tiếc là Sở Nguyệt có thể thấy được, nhưng lại không có năng lực để tránh né, bởi vì chỉ có người ở cảnh giới tông sư mới làm được điều đó mà thôi!
Trong lúc Sở Nguyệt đang cảm thấy tuyệt vọng thì bỗng có một bóng người bước đến chắn trước người cô ta, thong thả giống như đi bộ dạo chơi vậy.