Mặt Lâm Uyên biến sắc nói: 'Rêu rao tôi là con rể của Tô Chính Sơn sao? Vậy không phải tôi phải gọi Từ Dung Dung là mẹ vợ à? Vô duyên vô cớ tôi lại bị giảm xuống hai đời, tôi không đi!"
Phải biết răng, lúc trước khi Lâm Uyên và Từ Dung Dung ở cùng một chỗ với nhau, Từ Dung Dung đã mấy lần bị làm đến mức phải kêu bố, bây giờ ngược lại anh phải gọi Từ Dung Dung là mẹ vợ, trực tiếp từ hàng ông nội xuống hàng cháu, sao mà được chứ?
Tô Chỉ Tình nói thẳng: "Trong hộp chứa đồ ở ghế lái phụ có một cái túi, anh mở ra xem đi."
Lâm Uyên mở hộp chứa đồ, lấy cái túi xách màu đen ra, mở ra nhìn một cái, bên trong là mấy xấp tiền một trăm nhân dân tệ trắng bóng, mùi mực in của tiền giấy làm cho người ngửi không nhịn được mà cảm thấy sảng khoái.
Tô Chỉ Tình tiếp tục nói: "Ở đây có hai trăm ngàn, coi như là lệ phí ra sân của anh đi!"
Trong nháy mắt trên mặt Lâm Uyên đã treo đầy ý cười: "Cảm tạ bà chủ Tô! Dù có lên núi đao hay xuống biển lửa, dù cho có phải chết ngàn lần tôi cũng sẽ không chối từ!"
Hai mươi phút sau, xe đi tới một biệt thự xa hoa, Tô Chỉ Tình dừng xe tắt máy, sau đó xuống xe.
Lâm Uyên lúc này mới chú ý tới dáng người của Tô Chỉ Tình, không chỉ cao mà còn khá gầy, cộng thêm việc cô mang giày cao gót nên nhìn qua giống như cao ngang Lâm Uyên.
Cô mặc một chiếc đầm lụa màu trắng vừa vặn làm tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô, ngực vểnh cao vút, vòng eo tỉnh tế uyển chuyển, làn váy chỉ tới tầm đầu gối, cũng chính vì thế mà có thể thấy rõ được đôi chân trăng nõn, mềm mại thẳng tắp của cô.
Người phụ nữ trước mặt này có thể gọi là báu vật, mười phần mị lực không thể nghỉ ngờ gì thêm.
Lâm Uyên và Tô Chỉ Tình cùng xuống xe, sau đó Tô Chỉ Tình chủ động khoác cánh tay Lâm Uyên.
Trên người Tô Chỉ Tình có một mùi thơm thoang thoảng dễ chịu, so với mùi mực in trên tiên mặt dường như ngửi càng thấy dễ chịu hơn.
Lâm Uyên đi cùng cô mở miệng nói: "Lát nữa sẽ không động tay động chân chứ?”
Tô Chỉ Tình nói thẳng: "Yên tâm, nếu như anh bị đánh, tiền thuốc men của anh tôi sẽ bồi thường gấp mười lần."
"Vậy nếu như tôi đả thương người khác thì sao?" "Tôi sẽ gánh vác tất cả hậu quả." Trên mặt Lâm Uyên lộ ra nụ cười: "Vậy tôi yên tâm rồi."
Lâm Uyên vừa đi vừa nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn cổ trên ngón giữa.
Chiếc nhẫn này, Lâm Uyên gọi là nhãn Phương Thốn, dựa vào nhãn trong truyền thừa, tu vi của Lâm Uyên không chỉ một bước đi lên mà còn bước vào được tầng thứ ba của Đại Phẩm Tiên Quyết.
Cùng lúc đó cơ thể của anh cũng trải qua rèn luyện, nói anh đao thương bất nhập cũng không sai, Lâm Uyên cho rằng không có người nào có thể tổn thương đến một cọng tóc của mình!
Một lát sau, hai người tiến vào trong phòng khách của biệt thự, lúc này trong phòng khách có không ít người.
Nhà họ Tô là một gia tộc lớn, nhân khẩu thịnh vượng, ông nội của Tô Chỉ Tình có bốn người con trai và hai người con gái.
Mà những người cô dì chú bác này của Tô Chỉ Tình cũng có con riêng của mình, từ trên xuống dưới tổng cộng có đến gần hai mươi người, nhìn qua vô cùng náo nhiệt.
Tô Chỉ Tình và Lâm Uyên vừa vào cửa, chú tư của Tô Chỉ Tình là Tô Chính Dương đã nói: "Chỉ Tình của chúng ta đây là dẫn bạn trai về ra mắt à?"
Lời này của Tô Chính Dương vừa nói ra, những người khác của nhà họ Tô cũng nhao nhao lia mắt nhìn về hướng của Tô Chỉ Tình và Lâm Uyên.
Trong nháy mắt, Lâm Uyên cảm thấy như đang mang theo cái gai trên lưng vậy, anh có cảm giác những ánh mắt này rất không thân thiện!
Tô Chỉ Tình vô cùng thoải mái nói: "Đúng vậy, đây là bạn trai cháu, Lâm Uyên!"
Tô Chính Dương tiến lên, bắt tay với Lâm Uyên nói: "Chàng trai trẻ đúng là tuấn tú lịch sự nha! Chú là chú tư của Chỉ Tình!"
Lâm Uyên cười nói: "Cháu chào chú tư!"
"Không cần khách khí như vậy đâu! Tùy ý ngồi đi, cứ xem như nhà mình là được rồi!"
Lâm Uyên vô cùng nghe lời, tự tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Sau đó, Lâm Uyên hạ giọng nói với Tô Chỉ Tình: "Sao tôi cứ có cảm giác mọi người đều không có thiện cảm với tôi vậy? Kẻ địch của chúng ta không phải chỉ có bố cô và Từ Dung Dung thôi sao?"
Tô Chỉ Tình nhìn Lâm Uyên một cái: "Nếu đơn giản như vậy thì sao tôi lại có thể đưa cho anh hai trắm ngàn phí ra sân được đây?"
"Đây là có ý gì?"
Tô Chỉ Tình giải thích: "Thấy những người ở nơi này chứ? Trừ chú tư còn có chút lương tâm của tôi ra thì những người khác toàn bộ đều là quỷ hút máu, nói đúng hơn là một đám vong ân bội nghĩa!
Hiện giờ bất động sản Chính Sơn, tiền thân là công ty kiến trúc Hạo Hạn, là gia nghiệp mà ông ngoại tôi nhiều năm dốc sức làm việc, bởi vì ông ngoại tôi chỉ có một người con gái là mẹ tôi nên sau khi ông ngoại tôi qua đời, công ty cũng đến tay bố mẹ tôi.
Từ khi ông ngoại tôi qua đời, người nhà họ Tô luôn nghĩ hết cách này bày cách kia để hút máu công ty, bố tôi lại càng không phải hạng người tốt lành gì.
Sở dĩ ông ta có thể làm giàu được cũng là nhờ vào ông ngoại và mẹ tôi, nhưng ông ta lại ở bên ngoài dây dưa với người phụ nữ khác, mà người nhà họ Tô cũng bao che cho ông ta.
Mẹ tôi bị bố tôi làm tổn thương hoàn toàn, chưa đến bốn mươi tuổi đã vì buồn bực mà qua đời, cũng may trước khi mẹ tôi lâm chung đã thấy rõ được bộ mặt thật sự của nhà họ Tô, nên đã chuyển dời toàn bộ cổ phần thuộc về bà sang tên của tôi.
Tôi đang sở hữu ba mươi phần trăm cổ phần của bất động sản Chính Sơn, là cổ đông lớn thứ hai ngoài bố tôi.
Người nhà họ Tô vẫn luôn nhớ thương số cổ phần trên tay †ôi, nên lúc nào cũng muốn cắn mấy miếng thịt từ trên người tôi xuống ấy mà, hiện tại anh là bạn trai của tôi, đương nhiên bọn họ cũng coi anh là cái định trong mắt, cái gai trong thịt rồi!"
Lâm Uyên nhíu mày khi nghe được lời này của Tô Chỉ Tình, vốn còn tưởng rằng chỉ cần tìm Tô Chính Sơn và Từ Dung Dung để trút giận là được rồi, không nghĩ tới tình huống lại phức tạp như vậy!
Anh nói thẳng: "Chị Tô à, cô xem cái cục diện tứ bề khốn đốn này của cô đi, tôi thấy phải thêm tiền rồi nha!"
Tô Chỉ Tình cười nói: "Vậy phải xem biểu hiện của anh đãi"
Đúng lúc này, hai người Tô Chính Dương và Từ Dung Dung †ay trong tay đi ra, Từ Dung Dung mặc một bộ lễ phục cao cấp, lúc này nhìn cô ả cũng có vài phần phong thái của phu nhân nhà quyền thế.
Tô Chính Sơn tuổi đã gần năm mươi, tuy rằng bảo dưỡng rất tốt nhưng trên mặt vẫn khó mà che giấu được nét già nua, hai người đi cùng một chỗ với nhau nhìn giống như cha con hơn là tình nhân.
Sau đó, Tô Chính Sơn nghiêm mặt nói: "Các vị, tôi chính thức giới thiệu một chút, đây là Từ Dung Dung vị hôn thê của tôi, chúng tôi chuẩn bị chính thức cử hành hôn lễ vào mùng tám tháng sau."
Tô Chính Sơn vừa nói xong, các anh chị em cùng thế hệ với ông ta đều bắt đầu nhao nhao chúc mừng Tô Chính Sơn.
Dù sao hiện tại trên dưới nhà họ Tô đều đang làm việc ở bất động sản Chính Sơn, chỉ phí ăn uống đều là dựa vào Tô Chính Sơn, cho dù là già trẻ kết đôi với nhau thì cũng không ai cảm thấy có điều dì sai trái cả.
Tô Chính Sơn vừa mới giới thiệu Từ Dung Dung xong, Tô Chỉ Tình liền đứng lên: "Bố, bố giới thiệu mẹ kế của con xong chưa? Trùng hợp thay, con cũng muốn giới thiệu con rể tương lai Lâm Uyên cho bối! Anh yêu, mau gọi một tiếng bố vợ nào!"
Lâm Uyên đứng lên nhìn Tô Chính Sơn rồi nói: "Chào bố vợi"
Lâm Uyên không thích cái người cắm sừng cho mình, nhưng nể mặt hai trăm ngàn tệ, có kêu một tiếng bố vợ cũng không thiệt thòi chút nào hết!
Mà lúc này, sắc mặt của Từ Dung Dung đang đứng bên cạnh Tô Chính Sơn bỗng nhiên có thay đổi lớn: "Sao anh lại ở chỗ này?"