Nửa tiếng sau, hai người gặp nhau tại một đình hóng gió ở công viên Tân Hà, hôm nay Tô Chỉ Tình mặc một bộ váy màu tím, khoe ra dáng người yêu kiều.
Đặc biệt là khi ngồi trên ghế đá trong đình, vòng eo đầy đặn cùng cặp mông đẫy đà đã tạo nên sự tương phản rõ rệt, khiến bất kì người đàn ông nào nhìn vào cũng không thể rời mắt.
Lâm Uyên cũng không thể thoát khỏi bản chất thực sự của đàn ông, vì vậy anh giả vờ nhìn cô một cách thản nhiên, sau đó ngồi xuống đối diện Tô Chỉ Tình.
Còn chưa nói gì, Tô Chỉ Tình đã lên tiếng trước: “Anh chuẩn bị làm thế nào để giúp tôi vượt qua kiếp nạn này đây?”
Lâm Uyên từ trong người lấy ra hai tấm bùa hộ mệnh đưa qua cho cô: “Hai lá bùa này là do cao nhân vẽ, vào thời điểm mấu chốt, nó có thể giúp cô gặp dữ hóa lành, chuyển nguy thành an!”
Tô Chỉ Tình cầm lấy lá bùa, họa tiết của giấy bùa còn rất mới, ngay cả chu sa trên đó cũng chưa khô hẳn.
Tô Chỉ Tình nhìn xong chỉ cười nói: “Cao nhân mà anh nói, đừng bảo là anh nha?”
“Chính là tôi! Chẳng lẽ chị Tô không tin tôi à?”
Tô Chỉ Tình suy nghĩ một lát rồi nói: “Đúng vậy, bởi vì cái khí chất và hình tượng của anh cùng những cao nhân tiên phong đạo cốt đó khác xa quá.”
Lâm Uyên lại nói: “Tôi có cao tay không sau này chị Tô sẽ hiểu! Phiền chị Tô thanh toán trước đã!”
Tô Chỉ Tình nghe vậy có chút sửng sốt: “Thanh toán? Ý của anh là, hai lá bùa hộ mệnh này, là anh muốn bán cho tôi?”
“Dĩ nhiên rồi, lá bùa này là vô giá, vô giá nhưng ít người mua, nếu không phải tôi và chị Tô đây có duyên, chị Tô có muốn mua cũng không mua được đâu.”
Vẻ mặt Tô Chỉ Tình đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Vậy anh muốn bán lá bùa này bao nhiêu tiền?”
Lâm Uyên lập tức nói: “Một trăm ngàn tệ hay tám mươi ngàn tệ không chê ít, mà một hai triệu tệ cũng không chê nhiều, chị Tô xem rồi cho giá đi!”
Tô Chỉ Tình nghe xong con số mà đối phương đưa, rất nhanh đã lấy điện thoại di động ra, không nói lời nào đã chuyển hai trăm ngàn tệ cho Lâm Uyên. Sau đó cô đứng dậy rời đi không nói một lời.
Vốn dĩ cô có chút tình cảm với Lâm Uyên, lúc ở nhà họ Tô, Lâm Uyên không hề tỏ ra hèn nhát khi đối đầu với Tô Chính Sơn, trước mặt mọi người anh đã dạy cho một nhóm vệ sĩ của nhà họ Tô một bài học, khiến Tô Chính Sơn mất hết mặt mũi, còn bá đạo cưỡng hôn cô nữa.
Tô Chỉ Tình chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, Lâm Uyên bá đạo cướp đi nụ hôn đầu của cô, xâm nhập vào cuộc sống của cô, nên đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô.
Tối qua khi Tô Chỉ Tình đi ngủ, trong đầu cô còn tràn ngập hình ảnh Lâm Uyên, thậm chí cô còn mơ thấy Lâm Uyên bá đạo hôn cô…
Nhưng bây giờ, khi gặp lại, Lâm Uyên đã bán cho cô cái gọi là bùa hộ mệnh, còn nói một trăm ngàn tệ hay tám mươi ngàn tệ không chê ít, một hai triệu tệ không chê nhiều, như vậy chẳng khác nào anh coi cô là máy rút tiền?
Mà chuyện này cũng không thể trách tại sao Tô Chỉ Tình tức giận được, dù sao ở xã hội ngày nay, mọi người đều tin vào khoa học, bao nhiêu người còn tin cái giấy màu vàng vẽ chu sa có thể bảo vệ bản thân được chứ?
Vì vậy, tình cảm nội tâm của cô trong nháy mắt bị đè lại, cô chỉ trả tiền rồi rời đi!
Hai lá bùa hộ mệnh được bán với giá hai trăm ngàn tệ, đây là một cái giá hợp lý, tuy nhiên, không hiểu sao Tô Chỉ Tình lại bỏ đi, khiến Lâm Uyên bối rối, đối với chuyện này, anh chỉ có thể nói, đừng bao giờ đoán tâm tư con gái đang nghĩ gì…
Bốn trăm ngàn tệ cách chặng đường mua nhà còn rất dài, Lâm Uyên cũng không thể ở khách sạn mãi được nên định thuê nhà trước đã.
Trong lúc anh đang xem, thì Trương Nguyệt Mai, mẹ của Lâm Uyên gọi điện đến.
Lâm Uyên nhấn nghe máy: “Alo mẹ ạ!”
Trương Nguyệt Mai nói: “Con trai, ngày cưới của con và Dung Dung đã chọn được chưa?”
Lâm Uyên dừng lại một lúc rồi nói: “Mẹ, con đã chia tay với cô ả đó rồi.”
Trương Nguyệt Mai nghe vậy vô cùng kinh ngạc: “Cái gì? Chia tay? Tại sao lại chia tay?”
Lâm Uyên nói thẳng: “Cô ta đã tìm được một người bạn trai giàu có mới nên không thích con nữa.”
Trương Nguyệt Mai lập tức an ủi: “Con trai, con đừng buồn quá! Con trai của mẹ tuyệt vời biết bao, đẹp trai hiểu chuyện, thành tích học tập cũng giỏi, chia tay với con, là cô ta chịu thiệt!”
Lâm Uyên mỉm cười nói: “Mẹ, mẹ nói đúng, chia tay với con, là quyết định tồi tệ nhất trong đời của cô ta, con đảm bảo sau này cô ta sẽ hối hận đến chết!”
Trương Nguyệt Mai nghe Lâm Uyên nói như thế, bà ấy cũng thấy yên tâm khi biết Lâm Uyên không buồn vì chuyện chia tay.
Sau đó, Trương Nguyệt Mai hỏi thăm sức khỏe của Lâm Uyên, chắc chắn rằng anh ở bên ngoài được ăn uống đầy đủ mới chịu cúp máy.