Lâm Uyên khẽ cau mày, liếc nhìn người phụ nữ kia một cái. Dù sao cũng không có chuyện gì xảy ra nên anh xoay người rời đi.
Chuyện này cũng không có gì to tát, hơn nữa anh cũng đâu thể chỉ vì mấy hạt đậu phộng và một lời nói của người phụ nữ mà ra tay đánh người?
Đáng tiếc, tuy Lâm Uyên không muốn làm lớn chuyện, nhưng tên nhóc nghịch ngợm kia lại không muốn buông tha cho Lâm Uyên.
Vài phút sau, đứa bé tên Tử Duệ và bố mẹ cùng đi vệ sinh.
Khi nó bước ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên xoay người nhổ nước bọt vào bàn ăn của Lâm Uyên và Cố Linh Nhi, đã vậy còn làm mặt quỷ rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh bố mẹ mình, khuôn mặt non nớt mỉm cười đầy đắc ý.
Sắc mặt Cố Linh Nhi tối sầm lại, buổi hẹn ăn tối đầu tiên của cô ta với Lâm Uyên vậy mà lại bị một thằng nhóc nghịch ngợm phá hỏng?
Đầu tiên là ném đậu phộng, nhưng Cố Linh Nhi đã cố chịu đựng bởi vì cô ta muốn trông nữ tính hơn trước mặt Lâm đại ca, nhưng bây giờ lại dám nhổ cả nước bọt vào đồ ăn của cô ta và Lâm Uyên, điều này khiến Cố Linh Nhi không tránh khỏi phát điên!
Lâm Uyên đang định đứng dậy cùng hai vợ chồng kia tranh phải trái thì Cố Linh Nhi đã nói: “Lâm đại ca, chuyện này để em xử lý cho!”
Lâm Uyên chưa kịp trả lời đã thấy Cố Linh Nhi đi tới trước mặt hai vợ chồng nhà kia: “Con trai hai người nhổ nước bọt vào đồ ăn của chúng tôi đấy, hai người cũng thấy mà phải không? Các người định làm thế nào đây?”
Mẹ của thằng nhóc nghịch ngợm nghe vậy lập tức phản bác: “Làm thế nào là sao? Nước bọt của đứa trẻ cũng chỉ là nước bọt, không có bẩn. Các người ăn bình thường là được không phải sao? Nó vẫn còn là một đứa trẻ, có cần phải tính toán chi li từng tí một như vậy không?”
Thằng nhóc nghịch ngợm đang trốn trong lòng mẹ, nghe mẹ nói vậy thì làm ra vẻ mặt đắc ý rồi làm mặt quỷ với Cố Linh Nhi.
Cố Linh Nhi cũng không phí lời làm gì, cô ta bưng một đĩa đầu cá nấu với ớt xắt nhỏ trên bàn lên, đổ xuống đầu mẹ của thằng nhóc nghịch ngợm kia.
Chiếc đầu cá xẻ đôi rơi ngay trên đỉnh đầu bà mẹ, những quả ớt đỏ xắt nhỏ giống như đồ trang trí bắt mắt trên tóc bà ta.
Nước sốt cay lại thơm lừng chảy từ đầu xuống khắp mặt, thậm chí còn chảy vào mắt đối phương, mẹ thằng nhóc nghịch ngợm lập tức bịt mắt lại hét lên, tiếng hét thảm thiết giống như heo bị chọc tiết vậy.
Cha của thằng nhóc nghịch ngợm bị một màn như vậy dọa cho sợ hãi, không thèm so đo với Cố Linh Nhi nữa, hoang mang đỡ lấy vợ mình đang đau tới không mở mắt được đi vào nhà vệ sinh rửa sạch.
Hơn hai mươi phút sau, cặp vợ chồng bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Mắt của mẹ thằng nhóc nghịch ngợm bởi vì bị cay mà đỏ bừng, vẫn còn rơi cả nước mắt, tóc thì bị nước làm cho ướt sũng.
Bởi vì phải rửa sạch vết đầu cá và ớt xắt nhỏ trên đầu, nên nửa người trên của bà ta gần như đã ướt đẫm, trông vô cùng nhếch nhác.
Hai vợ chồng tức giận xông tới trước mặt Cố Linh Nhi, trên mặt mẹ của thằng nhóc nghịch ngợm lộ ra vẻ oán giận: “Con khốn, tao nói cho mày biết, chuyện này còn chưa xong đâu!”
Lúc này, có một giọng nói vang lên: “Nói thêm câu nữa xem nào?”
Cặp vợ chồng nghe thấy vậy quay lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông khí chất uy nghiêm đang đi về phía họ, phía sau còn có một hàng vệ sĩ cao lớn, người đến không ai khác chính là người giàu nhất Giang Thành, Cố Tử Hào.
Cố Tử Hào chẳng khác nào tín đồ của con gái mình, ông ta cực kỳ yêu thương Cố Linh Nhi.
Sau khi đổ đầu cá có ớt xắt nhỏ lên đầu mẹ của thằng bé nghịch ngợm, Cố Linh Nhi đã gọi điện cho bố cô ta, nhờ ông ta đến giúp bản thân giải quyết hậu quả.
Khi hai vợ chồng nhìn thấy Cố Tử Hào, sắc mặt đều thay đổi. Bởi vì tài chính của hai vợ chồng không tệ, lại có chút quyền lực vậy nên khi nhìn thấy Cố Tử Hào họ sao có thể không nhận ra đây là người giàu nhất Giang Thành!
Lúc này mẹ của thằng nhóc nghịch ngợm có chút ủy khuất nói: “Tổng giám đốc Cố, đây là…”
Cố Tử Hào nói thẳng: “Đây là con gái của tôi!”
Nghe vậy, giọng bà ta càng trở nên trầm hơn: “Cho dù là con gái của ngài thì cũng không được đổ đầu cá với ớt băm lên đầu tôi như vậy!”
Cố Tử Hào nói: “Con bé chỉ là một đứa trẻ mà thôi! Có cần phải tính toán từng tí một như vậy không?”
Bố mẹ của thằng nhóc nghịch ngợm bị câu nói của đối phương làm cho nghẹn họng, họ vừa nói điều này với Cố Linh Nhi, bây giờ lại bị Cố Tử Hào dùng để đáp trả.
Lúc này, Cố Tử Hào nói tiếp: “Cố Tử Hào tôi cũng chỉ có mỗi nó là đứa con gái duy nhất, vậy nên dù có bao nhiêu tuổi thì trong mắt tôi, con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ! Bây giờ con bé đổ thức ăn lên đầu cô đúng không, vậy cô muốn làm gì? Cố Tử Hào tôi sẽ "chơi" cùng cô tới chán thì thôi!”
Cố Linh Nhi đi tới bên cạnh Cố Tử Hào, sau đó nói với hai vợ chồng: “Chẳng lẽ chỉ có hai người mới có con hư sao? Bà cô đây mà nghịch ngợm thì ngay cả bố tôi cũng phải sợ!”
Trong phút chốc, thằng nhóc nghịch ngợm và mẹ nó đều sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, ngay cả một cái đánh rắm cũng không dám.
Tên nhóc nghịch ngợm này có thể đoán ra được thân phận của người trước mặt, dù sao nó cũng đã tám tuổi, biết rất nhiều, biết ai có thể đắc tội, ai không nên đắc tội.
Cuối cùng, bố của đứa trẻ nghịch ngợm nói: “Tổng giám đốc Cố, vợ con tôi là người không hiểu chuyện. Tôi xin lỗi ngài và con gái ngài! Xin hãy tha thứ cho chúng tôi!”
Chuyện này đã kết thúc, ai đúng ai sai không còn quan trọng nữa, quan trọng là ai mạnh ai yếu!
Gia đình họ có thể tiếp tục tranh cãi, thậm chí có thể gọi cảnh sát, khi đó Cố Linh Nhi có khi sẽ phải xin lỗi, nhưng hậu quả thì thế nào? Nếu đắc tội Cố Tử Hào, sau này gia đình họ sẽ không thể tiến bước ở Giang Thành, sự nghiệp mà gia đình họ vất vả gây dựng nhiều năm cũng sẽ vì chuyện này mà hóa thành tro bụi.
Vì vậy, bọn họ chỉ có thể thành thật đầu hàng. Mọi người đều là người lớn, lợi ích của bọn họ so với thể diện quan trọng hơn rất nhiều!
Cố Tử Hào không nói gì, chỉ nhìn Cố Linh Nhi.
Cố Linh Nhi thấy vậy đi tới chỗ thằng nhóc nghịch ngợm kia, đưa tay nhéo mặt nó, nói: “Cục cưng, mày hãy nhớ kỹ điều này, sau này nếu dám nhổ nước miếng vào đồ ăn của người khác thì bà đây sẽ đánh mày tới sưng miệng thì thôi! Mày có hiểu không? Muốn đấu xem ai láo hơn với bà đây thì mày còn kém xa lắm!”
Thằng nhóc nghịch ngợm bị nhéo mặt tới đau điếng, nhưng không dám phản kháng, nước mắt đột nhiên chảy ra, đáng thương khóc: “Hu hu hu… Em biết rồi…”
Cố Linh Nhi lúc này mới buông tay ra, sau đó nói: “Được rồi, bà đây không so đo với mày nữa, chuyện này tới đây thôi!”
Khi gia đình kia nghe thấy những lời này của Cố Linh Nhi, họ cảm thấy như được ân xá, cả nhà họ nhanh chóng rời đi.
Lúc này Lâm Uyên đứng lên nói: “Chào tổng giám đốc Cố.”
Cố Tử Hào nhìn anh cười nói: “Cậu gọi tổng giám đốc Cố làm gì? Gọi tôi là chú Cố đi!”
“Vâng, chú Cố.”
Sau đó, hai bên nói vài câu khách sáo rồi Cố Tử Hào dẫn Cố Linh Nhi rời đi.
Đồ ăn ở đây quả thực rất ngon, nhưng chỉ bởi vì thằng nhóc nghịch ngợm kia mà bữa cơm này không còn ngon nữa. Cố Linh Nhi cũng đã hẹn trước với Lâm Uyên để lần sau cô ta tới mời khách.
Sau khi Cố Linh Nhi và Cố Tử Hào lên xe, Cố Tử Hào mới nói: “Linh Nhi, nói thật cho bố biết, con thích tên kia phải không?”
Cố Linh Nhi vậy mà lại rất thẳng thẳng: “Đúng vậy, con đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Con muốn gả cho anh ấy. Bố ơi, bố có ủng hộ con không?”
Cố Tử Hào nói: “Nó là ân nhân của con, bố chắc chắn sẽ không ngăn cản con, nhưng nếu ủng hộ con thì phải xem xét nhân phẩm của nó thế nào đã.”
Cố Linh Nhi cau mày: “Làm sao kiểm tra nhân phẩm được đây?”
Cố Tử Hào cười nói: “Sau này con sẽ biết.”