Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi - Dương Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vẫn còn một vài anh em đang đi tuần tra bên dưới, sẽ không có gì xảy ra.” Trần Khang nói, đem kính viễn vọng đưa cho hắn: “Lão đại anh mau nhìn, Cô Dương cùng Phương tổng…”

Quản Thường Phúc cầm kính viễn vọng, quét theo tọa độ của Trần Khang nói.

Trong ảnh ra một đôi nam nữ, đang ngồi xổm ven đường hôn nhau, người đàn ông chính là Phương Tinh Nghị, nhưng ở góc độ này chỉ có thể thấy là một người phụ nữ đang ngẩng đầu lên, cũng không thể thấy diện mạo thế nào.

Hắn chỉ liếc mắt qua, sau đó đem kính viễn vọng trả lại cho Trần Khang, cười lạnh: “Cậu có nhiều sở thích quá nhỉ, còn thích xen vào tiệc cá nhân của Phương tổng, vậy có thể chụp ảnh lại.”

Trần Khang cười hắc hắc: “Ta phải chú ý đến sự an toàn của Phương tổng, đây cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy mà! Trước đó ta đã nói Phương tổng cùng Cô Dương có gì đó a, tôi nói đúng không?”

“Có liên quan đến cậu?”

“Không liên quan, bát quái một chút thôi mà!” Trần Khang nói: “Lúc anh không đến, Cô Dương còn hỏi tôi, cô ấy muốn gặp anh một chút, anh nói xem cô Dương này là có ý gì a?”

Quản Thường Phúc dùng vải sát súng trong tay, miễn cưỡng trả lời một câu: “Không muốn biết.”

Nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ Phương tổng cùng Cô Dương an toàn, còn về phần Cô Dương dáng dấp ra sao, vì sao muốn gặp hắn, hắn lười tìm hiểu và cũng không muốn gặp.

“Nhưng tôi luôn cảm giác…”

Trần Khang sờ đầu, nghĩ muốn bát quái thêm vài câu, Thường Phúc đã thấp giọng nói: “Con mẹ nó ngươi ngậm miệng lại, qua bên kia nhìn xem, có còn muốn nhận lương không?”

“Ai ai, đi đi.” Trần Khang cầm kính viễn vọng chạy đi.

Trần Khang cầm kính viễn vọng qua dãy núi bên kia tuần tra, kính viễn vọng quét qua khu rừng cũng mặt đất ở phía xa, có ánh đèn thoáng qua, hắn vội vàng nhìn lại.

“Lão đại, có biến!” Trần Khang không dám thất lễ, nhỏ giọng báo cáo tình huống: “Hai chiếc xe việt dã đang đi tới.”

Quản Thường Phúc đang nằm phục, kéo kính viễn vọng trong tay.

Xa xa trên đường, hai chiếc xe việt dã đang nối đuôi nhau đi tới, hắn điều chỉnh khoảng cách nhìn chiếc xe phía trước, thấy một cái bóng quen thuộc, hắn đang cầm bản đồ trong tay.

“Phương Dịch Chung.” Quản Thường Phúc nhớ lại, đây là chồng cũ của Dương Yến, trước đó đã qua nhà bọn họ mấy lần, nhưng Phương Dịch Chung thuộc loại đạo đức giả, hắn cùng Quách Nhược Linh đều không thích người đàn ông này.

Phương Dịch Chung tại sao lại tới đây?

“Hình như là cháu của Phương tổng a.” Trần Khang nói: “Như là họ hàng bên ngoại.”

Quay đầu lại nhìn thấy Quản Thường Phúc bộ mặt âm u như muốn giết người, Trần Khang rùng mình một cái: “Lão đại anh không phải có thù với hắn chứ, vẻ mặt bây giờ của anh thật đáng sợ.”

“Đương nhiên là có thù!” Quản Thường Phúc cười lạnh, không để ý tới Trần Khang, cầm khẩu súng đi tìm một vị trí thích hợp, lấy bụi cỏ che đậy.

Khẩu Đức JKM2876, thứ vũ khí giết người tốt nhất vào ban đêm.

Hắn nghĩ là Dương Yến cùng Phương Dịch Chung là xong rồi, mới bình tĩnh ly hôn, về sau từ Quách Nhược Linh hắn mới biết được Phương Dịch Chung vượt quá giới hạn còn muốn cắn ngược lại Dương Yến.

Nếu không phải sợ ra tay ở trong nước, trường học sẽ tìm đến chỗ Dương Yến, hắn thật sự có thể giải quyết ngay Phương Dịch Chung.

Hiện tại Phương Dịch Chung tự mình đưa đến trước mặt hắn, hắn không ra tay thì không còn gì để nói.

“Mẹ kiếp, lão đại anh chớ làm loạn.” Trần Khang lăn qua, nhìn tư thế sẵn sàng của Quách Thường Phúc, hắn kinh hồn táng đảm: “Đây chính là cháu của Phương tổng a.”

“Cháu của Phương tổng thì ngoan ngoãn ở trong nước, tới đây làm gì?” Quản Thường Phúc nói: “Phương tổng nói, chỉ cần anh ta không có nhắc tới, bất cứ kẻ nào đến, tôi đều có thể xử lý.” Trần Khang nghĩ cũng đúng, lại có chút lo lắng: “Lão đại, nếu không chúng ta vẫn là…”

Hắn còn chưa nói xong, Quách Thường Phúc cũng không có kiên nhẫn nghe, đầu ngón tay bóp cò, tiếng vèo rất nhỏ giống như tiếng côn trùng.

Trần Khang cầm lấy kính viễn vọng, nhìn thấy trên đường hai chiếc xe việt dã đang hỗn lọan, kính trước xe bị bắn nát, người ngồi phía trong xe bị thương ở cánh tay, máu me đầm đìa.

Một viên đạn khác bắn tới, bánh sau bên trái của chiếc xe việt dã xẹp xuống.

Mấy cái đầu trong xe nhô ra, cầm vũ khí mà tay run rẩy, lại rụt vào, sau đó thấy hai chiếc xe quay đầu lại, bỏ chạy.

“Wow, đi như vậy sao?” Trần Khang nghẹn họng nhìn trân trối, hắn nhìn đối phương cầm vũ khí, ban đêm đánh tới, còn nghĩ rằng rất lợi hại, ai ngời mới có hai phát súng đã bị dọa chạy mất.

Quản Thường Phúc lạnh nhạt tự nhiên thu súng lại, bắn Phương Dịch Chung bị thương ở cánh tay, trong lòng hắn cực kỳ sung sướng.

Loại đàn ông cặn bã này, căn bản không xứng với chị của hắn!

Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Tinh Nghị thức dậy, thấy ngực có chút khó chịu, lại thấy một bàn chân đè lên ngực của hắn, trắng trắng nộn nộn, sơn bằng sơn móng tay sáng màu.

“…”

Hắn lớn như thế, Tưởng Song Kỳ cũng không dám đối xử với hắn như vậy.

Phương Tinh Nghị đen mặt đem đôi chân kia dời đi, lúc dậy phát hiện Dương Yến ngủ ghé ở đầu giường, tư thế ngủ vô cùng thê thảm, chiếc váy lanh bị cọ mở, lộ ra chiếc đùi trắng nõn. Hắn đưa tay kéo váy cô xuống.

Vốn là nghĩ đứng lên, nhưng sau đó hắn lại sáp lại gần, bàn tay vỗ nhẹ lên má cô: “Cô Dương.”

“Ừm, cái gì?” Dương Yến lầu bầu, cố sức đứng lên, khuôn mặt bị in hình một tấm gỗ giống như con tem dán lên mặt, trông rất buồn cười.

Phương Tinh Nghị nhịn không được, bật cười.

“Anh cười cái gì?” Dương Yến thấy hắn cười làm cô sững sờ, sau đó trừng to mắt nhìn hắn: “Phương, Chú nhỏ Phương anh đã tỉnh rượu rồi sao?”

“Ừm, không sao.” Phương Tinh Nghị đứng dậy, sửa sang lấy quần áo, hỏi cô: “Tối qua tôi có phải say quá không? Có làm gì quá hay không?”

“Không có… Không có việc gì.” Dương Yến ho khan, trấn định nói: “Ai biết chú nhỏ tửu lượng kém như vậy, một chén rượu liền say, dìu ngươi trở về phí không ít công sức.”

Phương Tinh Nghị lườm cô một chút, nghi ngờ hỏi: “Thật sao?”

Dương Yến chẹn họng một chút, bất mãn lẩm bẩm: “Chú nhỏ, anh không phải nên cám ơn tôi không có đem anh ném trên đất ngủ sao, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, vậy mà còn hoài nghi lời tôi nói.”

“…”

Đôi mắt đen của Phương Tinh Nghị nhìn cô chằm chằm khoảng mười giây.

Cuối cùng cũng không nói gì, đi ra khỏi phòng.

Dương Yến thở dài một hơi, cô dùng ngón tay khẽ chạm môi, nghĩ đến nụ hôn dưới trời sao tối hôm qua, Chú nhỏ Phương dịu dàng như vậy, khả ái như vậy, cô chưa từng thấy qua.

Nụ hôn này, giấu ở sâu trong đáy lòng là đủ rồi.

Ra ngoài rửa mặt, từ trong chậu nước nhìn thấy gương mặt mình, Dương Yến mới biết được Phương Tinh Nghị vì sao lại cười, dùng tay xoa nhẹ, hi vọng vết tích sẽ nhanh mờ đi một chút.

Những người phụ nữ đã chuẩn bị xong bữa sáng, bánh mì và nước sốt thịt, thơm ngào ngạt, trong bữa ăn, thôn trưởng nói cho Dương Yến biết, lát nữa anh sẽ đi ra ngoài cùng Phương Tinh Nghị và mấy người khác tìm xe hàng.

Dương Yến sợ mấy người trong thôn sẽ tìm thấy mấy chiếc xe việt dã, những lời nói dối trước đó đều đã nói ra, cô lặng lẽ hỏi Phương Tinh Nghị.

Phương Tinh Nghị nói: “Không cần lo lắng, hết thảy tôi đều đã xử lý tốt.”

Dương Yến không thể tin được.

Bọn họ đến thôn trang đều không mang bất cứ thứ gì, tối hôm qua Phương Tinh Nghị đều ở cùng cô, vậy xử lý như thế nào?

Chẳng lẽ lúc đến chú Phương nhỏ đã đoán được những điều này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK