CHƯƠNG 112: BÀ XÃ, EM THẬT ĐẸP, TÔI XEM THẾ NÀO CŨNG KHÔNG ĐỦ.
Việc này quá bất ngờ rồi, ngay cả quà cô cũng chưa chuẩn bị, nhớ đến Phương Tinh Nghị hình như rất thích ăn cháo nấm trắng, lấy ra một cái cốc giữ nhiệt từ trong túi, đưa cho Phương Tinh Nghị.
“Cái đó tổng giám đốc Phương, tôi không biết hôm nay là sinh nhật anh, nên chưa có kịp chuẩn bị quà, đây là mẹ tôi hầm, nếu như anh không để ý thì cầm lấy đi, còn có….sinh nhật vui vẻ.”
Chiếc cốc giữ nhiệt màu hồng nhạt bên trong những ngón tay thon dài của người phụ nữ, trông giống như ngọc trắng, rất quyễn rũ.
Phương Tinh Nghị mỉm cười.
Người phụ nữ này thật sự rất thú vị, mỗi lần tặng đồ đều liên quan như vậy.
Thấy Phương Tinh Nghị chần chừ không nhận, Dương Yến rối loạn nghĩ một hồi, chú nhỏ Phương muốn cái gì có cái đó, mình tặng cháo nấm trắng thực sự không thích hợp, trong lòng định thu tay lại.
Vừa định rút tay lại, cốc giữu nhiệt trong tay đã bị Phương Tinh Nghị lấy đi, anh nhẹ nhàng cười: “Cảm ơn cô Dương, món quà này rất tốt, tôi rất thích.”
Trên mặt Dương Yến xuất hiện một màu hồng nhạt: “Tổng giám đốc Phương khách sáo rồi.”
Phương Tinh Nghị hỏi Dương Yến có thời gian rảnh không, có thể đi cùng anh không, Dương Yến biết người anh hẹn không cùng đẳng cấp với cô, nên từ chối một cách lịch sự.
Sau đó Phương Tinh Nghị nhận điện thoại, hình như có việc phải đi, kêu người cố vấn bất động sản trước đó qua: “Cô Dương chọn được căn nào thì nói với anh ta, tôi có việc phải đi trước.”
Dương Yến gật đâu.
Sau khi Phương Tinh Nghị đi, Dương Yến vẫn nhìn vào quyển sách mô hình nhà và bàn cát, chỉ là so sánh với mấy căn lúc trước thảo luận với Phương Tinh Nghị, vẫn làn chọn trên đường Cẩm Viên, giao thông thuận tiện.
“Chính là căn này.” Sau khi Dương Yến đã chọn được, rút thẻ đưa cho người cố vấn bất động sản, ban đầu muốn dùng thông tin của Quách Thường Phúc, kết quả lúc cậu ta đi lại đem thẻ căn cước theo, Dương Yến phải đưa thẻ căn cước của mình.
Tốc độ của người cố vấn bất động sản rất nhanh, trong mười phút đã làm xong tất cả thủ tục.
Lúc Dương Yến kí tên nhìn số tiền phải trả, ngây người: “Sao lại có 2 tỷ 400 triệu đồng, có phải anh viết sai rồi không?”
“Ông Phương nói căn nhà cô chọn trúng, đều giảm 90%.” Người cố vấn bất động sản nói: “Tất cả bất động sản này đều thuộc sở hữu của Phương thị, cô trả 2 tỷ 400 triệu được rồi, cái khác chúng tôi sẽ giải quyết.”
Dương Yến: “….”
Cô để chú nhỏ Phương giảm giá tượng trưng thì thôi, cái này giảm 90% với tặng có khác gì nhau đâu?
Dương Yến hỏi: “Tôi không mua nữa có được không?”
“Cô không hài lòng với căn này sao, có thể xem thêm những căn khác, tôi nói với tổng giám đốc Phương một tiếng.” Người cố vấn bất động sản nói xong muốn ấn số điện thoại của Phương Tinh Nghị, Dương Yến liền cản lại.
“Được rồi, tôi ký.” Dương Yến nhanh chóng ký tên của mình trên một số tài liệu, sau đó đưa lại cho người cố vấn bất động sản.
Đã từ chối một lần, nếu từ chối một lần nữa, sẽ khiến người ta cảm thấy cô khác người, không bằng cứ nhận lấy, hơn nữa chú nhỏ Phương nói rất đúng, cô giúp anh làm việc vất vả như vậy, nhận một chút quà cũng không quá đáng.
Căn phòng mới mua là căn phòng đã được hoàn thành, có thể trực tiếp vào ở.
Sau khi Dương Yến bận rộn hoàn thành tất cả thủ tục, lái xe về nhà, trên đường gọi điện thoại cho mẹ Dương, kêu bà thu dọn một chút đồ đạc, tuần sau cùng với Quách Thường Phúc giúp bà ấy chuyển nhà, mẹ Dương cũng không từ chối.
Lâm Thanh Dung vẫn chưa quay lại, căn hộ chỉ có một mình Dương Yến, cô đặt tất cả dưa chua lấy từ nhà mẹ Dương ra, vừa tắm xong lại muốn xem phim thả lỏng một chút, đồng nghiệp đã gửi mấy tin nhắn thoại và tài liệu.
Dương Yến phục rồi.
Đã nói là nghỉ ngươi, kết quả vẫn là đi làm chỉ là đổi một địa điểm khác.
Lúc Dương Yến đang bận ngẩng đầu lên, bên ngoài đã tối rồi, nhìn thời gian đã hơn 7h tối rồi, điện thoại lại vang lên.
Dương Yến sắp mất bình tĩnh rồi, tìm điện thoại, sau đó nghe máy: “Ai đó?”
“Cô Dương, tôi là thư ký Cao.” Cao Mỹ Hi nói: “Xin hỏi bây giờ cô có thời gian không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Tổng giám đốc Phương anh ấy….không thoải mái.” Cao Mỹ Hi lẩm bẩm, khó xử nói: “Đúng 7h30 tôi đi đến hội sở đón tổng giám đốc Phương, nhưng anh ấy không thể đi, nhìn có chút đờ đẫn, mọi người yêu cầu uống rượu liền uống rượu.”
Có chút đờ đẫn.
Dương Yến đoán Phương Tinh Nghị lại uống rượu bra-đi hoặc uống cái gì đó có nồng độ cồn rất cao, cô vội vàng nói: “Cô trông tổng giám đốc Phương đừng để cho anh ấy uống nữ, hội sở ở đâu, bây giờ tôi đi qua!”
“Vậy là phiền cô rồi cô Dương.”
Trên đường đi đến hội sở, Dương Yến cuối cũng cúng khôi phục lại chút tinh thần.
Cô vỗ nhẹ vào trán mình, mắng: “Mình có bệnh sao, sao phải đi chứ, kêu thư ký Cao phụ trách không phải là được rồi sao?”
Cách là này, dường như cô rất lo lắng cho chú nhỏ Phương.
Nhưng chiếc xe đi qua tầng hầm, đã nhanh chóng đến hội sở, Dương Yến cũng không thể trở về, chỉ có thể kiên cường đi tiếp, dừng xe ở bên đường, vội vàng đi vào hội sở.
Dương Yến tìm thấy phòng bao, lúc đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Cao Mỹ Hi đang cười cùng với những người khác, vừa phải phòng Phương Tinh Nghị uống rượu, đoạt lấy ly của anh, chân tay luống cuống.
“Thật ngại quá, tổng giám đốc Phương không ổn rồi, thật sự không uống thêm được nữa.”
Cao Mỹ Hi vừa lên tiếng, những lão đại trong giới kinh doanh ngồi trên ghế đều không vui: “Không phải là rượu trắng, sao có thể dễ say như vậy chứ? Hơn nữa chúng tôi đều biết tửu lượng của tổng giám đốc Phương.”
“Cô nhìn xem tổng giám đốc Phương là tự mình muốn uống, cô đừng ngăn cản, làm mất hứng không tốt đâu.”
“Không phải sao, hôm nay là sinh nhật của tổng giám đốc Phương!”
Những lão đại trong phòng bao, Cao Mỹ Hi không dám đác tội, thấy Dương Yến đi vào, đôi mắt phát sáng, giống như nhìn thấy Bồ Tát: “Giám đốc Dương cô đến rồi.”
“Thật ngại quá, có chút tắc đường.” Dương Yến khẽ mỉm cười, liếc nhìn Phương Tinh Nghị trên sofa, không còn dáng vẻ của người đàn ông lạnh lùng hời hợt chiều nay, giống như một con Samoyed khổng lồ.
Lúc nhìn thấy Dương Yến, Phương Tinh Nghị cũng không còn tranh giành ly rượu với Cao Mỹ Hi, từ sofa đứng dậy.
“Phu…..”
Lúc anh nói ra hai từ “phu nhân” Dương Yến đã nhanh chóng dùng túi che miệng anh lại, vẻ mặt ngượng ngùng đi đến chỗ mấy ông lớn noi: “Thật ngại quá, các vị, tổng giám đốc Phương say rồi.”
“Hôm nay là sinh nhật của tổng giám đốc Phương, đặc biệt mời mọi người đến đây để chúc mừng anh ấy, không thể để mọi người mất hứng được, thư ký Cao cô ở lại đây, trò truyện với mọi người, tôi đưa tổng giám đốc Phương về trước.”
Thư ký Cao gật đầu: “Vất vả cho giám đốc Dương rồi.”
Nói xong Dương Yến kéo Phương Tinh Nghị rời đi, Phương Tinh Nghị rất hợp tác, chỉ là miệng bị một cái túi bịt lại, dáng vẻ trông có chút buồn cười.
Sau khi rời khỏi hội sở, Dương Yến mới cảm thấy nhẹ nhõm, đổ lỗi cho Phương Tinh Nghị: “Tổng giám đốc Phương, không phải trợ lý Tư đã dặn anh, không được uống rượu một cách bừa bãi sao? Sinh nhật liền có thể tùy tiện sao?”
“Tôi chỉ uống một chút rượu bra-đi thôi, bà xã đừng tức giận.” Phương Tinh Nghị thành khẩn nhận sai, nhìn xung quanh bụng cô, giọng nói dịu dàng: “Tức giận không tốt cho bảo bảo.”
Dương Yến kéo khéo miệng: “Tổng giám đốc Phương, cái thai là giả, anh quên rồi sao?”
“Sao lại là giả chứ?” Phương Tinh Nghị mơ màng hỏi, lại nói: “Bà xã em cố ý trêu tôi có phải không? Tôi thề sau này sẽ không uống rượu bra-đi nữa, em đừng giận.”
Thôi, trạng thái này của chú nhỏ Phương ai cũng có thể bắt nạt, cô nói cũng vô ích thôi!
Dương Yến không nói chuyện vô nghĩa với anh nữa, gọi người lên xe.
Phương Tinh Nghi ngồi rất quy củ, chỉ là thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Dương Yến, Dương Yến không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, có chút không chịu được.
“Tổng giám đốc Phương, đừng nhìn tôi như vậy được không?”
“Phu nhân, em thật đẹp.” Phương Tinh Nghị sau khi uống rượu, giọng nói trầm thấp lại hơi khàn khàn, rất trêu người: “ Ngày nào cũng đẹp, tôi nhìn thế nào cũng không đủ.”