Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi - Dương Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 603: TÔI CÓ CẦN GỌI XE CHO CÔ KHÔNG?
Sau khi ăn một bàn thịt nướng, Lâm Thanh Dung đẩy tay anh ta ra, nhíu mày lại: “Em no rồi, ăn không nổi.”
Lục Văn Thù gọi người phục vụ đưa trái cây lên.
Hai người ở nhà hàng khá lâu, đến khi Lâm Thanh Dung nghỉ ngơi xong thì nhà hàng đã sớm không còn vị khách nào.
Lâm Thanh Dung cầm lấy túi, thấy Lục Văn Thù vẫn ngồi đó thì nhìn anh ta: “Anh không đỡ em sao? Sàn nhà trơn như vậy, nếu em ngã thì sao? Anh cũng đứng nhìn sao?”
Lục Văn Thù mới phản ứng lại, đi qua, cẩn thận đặt tay bên hông cô, đỡ cô ra khỏi nhà hàng.
Sau khi ra khỏi hội sở, Lục Văn Thù nói: “Có cần gọi xe cho em không?”
Lâm Thanh Dung: “…”
Vừa nói xong Lục Văn Thù lập tức cảm thấy không thích hợp nên đỡ cô đi về phía xe mình, mở cửa xe phía sau để cô ngồi vào.
Anh ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, nhưng bỗng nhiên quên cách khởi động xe.
Lâm Thanh Dung đợi một lúc mãi vẫn không thấy anh khởi động xe nên hỏi: “Anh chờ em khởi động xe cho anh sao?”
Lục Văn Thù luống cuống tay chân mãi mới khởi động được xe, vững vàng cầm tay lái, cách vài giây lại nhìn kính chiếu hậu một lần.
Bình thường ở trên đường anh có thể lái đến tám mươi kilomet một giờ nhưng hiện tại lại không dám lái đến bốn mươi kilomet một giờ.
Anh lái theo đường quốc lộ một đoạn nhưng không biết đi hướng nào nên hỏi Lâm Thanh Dung: “Em ở đâu?”
“Nhà của chúng ta.” Lâm Thanh Dung cảm thấy anh ta hỏi là lạ: “Không phải chúng ta kết hôn rồi sao? Sao không cùng về nhà của chúng ta chứ? Hay là anh vẫn chưa mua nhà?”
Lục Văn Thù nhất thời không biết trả lời thế nào.
Anh lái xe đến Bích Tỉ Sơn Trang.
Bích Tỉ Sơn Trang có một người giúp việc, bởi vì Lục Văn Thù thường xuyên không ở đây nên cách ba ngày người giúp việc mới đến một lần.
Hôm nay người giúp việc trang trí lại vườn hoa xong thì đã trễ nên ở lại đây.
“Ông chủ.” Người đó làm ở đây đã lâu nhưng lại rất ít khi gặp Lục Văn Thù, đây cũng là lần đầu tiên thấy anh mang phụ nữ về, lại còn là phụ nữ mang thai nữa nên tự nhiên nghĩ bọn họ là vợ chồng: “Chào bà chủ.”
Lâm Thanh Dung cười với cô ta: “Ngày mai tôi muốn ăn cháo gạo kê, có được không?”
“Đương nhiên là được.”
Lục Văn Thù đỡ cô lên lầu hai, đưa cô vào phòng ngủ thì nhất thời không biết làm gì tiếp theo: “Em tự tắm được không? Anh cho người mang quần áo tới.”
“Anh rất căng thẳng sao?” Lâm Thanh Dung giữ chặt tay anh, buồn cười nói: “Em phát hiện kể từ sau khi gặp em ở nhà hàng, hình như ngoại trừ những lúc em bảo anh làm này làm nọ ra thì anh không biết làm gì cả.”
Lục Văn Thù nhìn cô một hồi lâu, nuốt nước bọt một cái rồi hỏi: “Em còn sống sao?”
“…”
Vài giây sau, Lâm Thanh Dung sầm mặt đẩy anh ra khỏi phòng ngủ.
Lục Văn Thù đứng trước cửa một lúc, vốn dĩ muốn gọi điện thoại nói người ta mang quần áo tới nhưng lại không biết nói thế nào nên dứt khoát tự mình lái xe ra ngoài, đến cửa hàng quần áo càn quét một vòng.
Nhân viên bán hàng thấy anh mua quần áo cho phụ nữ mang thai nên nhân cơ hội nói: “Cửa hàng bán đồ cho bé ở đối diện cũng là của chúng tôi, anh có muốn đi qua xem thử và mua quần áo cho bé không?”
Anh có bệnh đâu, còn mua quần áo cho bé?
Trong lòng Lục Văn Thù nghĩ như vậy nhưng đến khi quay về Bích Tỉ Sơn Trang, trên tay xách mười mấy túi đồ thì có tới năm túi là quần áo cho em bé, cũng không biết lúc đó anh nghĩ gì nữa.
Anh vừa xách túi đồ lên lầu thì gặp Lâm Thanh Dung đi ra từ phòng ngủ, hình như muốn tìm anh, tóc ướt sũng, liếc đống đồ trong tay anh: “Em sắp sinh rồi, anh mua nhiều như vậy cho ai mặc thế?”
“Một ngày mặc hai bộ, không thì một tiếng thay một lần.” Lục Văn Thù mang quần áo vào phòng ngủ, vốn định đi nhưng thấy tóc cô ướt sũng nên lại đi lấy máy sấy giúp cô sấy tóc.
Lâm Thanh Dung mở túi ra xem.
Lục Văn Thù nhìn thuận mắt thì lấy nhưng quần áo mua về cũng không tệ, cũng không đến nỗi nào.
Đến khi Lâm Thanh Dung mở mấy túi còn lại thì thấy toàn quần áo màu hồng nhạt nên bật cười: “Là con trai. Anh mua đồ con gái để cho ai mặc, anh không cần mặt mũi sao?”
Cũng tại lúc nhân viên bán hàng hỏi, Lục Văn Thù tùy tiện nói là con gái, không ngờ mua sai, mất mặt quá nên chống chế: “À, không sao, đến lúc đó mua lại là được.”
Sấy tóc cho cô xong, Lục Văn Thù quay về phòng ngủ sát vách.
Lục Văn Thù không vội đi tắm mà ra ban công hút thuốc, nhìn phòng bên cạnh vẫn còn sáng đèn, anh tự hỏi rốt cuộc đêm nay anh có đến câu lạc bộ không? Anh thật sự gặp người phụ nữ này sao?
Chân thật đến mức làm cho người ta thấy khó tin.
Hút hết điếu thuốc Lục Văn Thù lại đứng ở ban công một hồi rồi mới đi tắm.
Ra khỏi phòng tắm, anh lập tức chạy ra ban công, thấy trong phòng vẫn còn ánh đèn, chứng minh có người ở đó, anh mới dần dần yên tâm.
Cô ngủ chưa?
Bụng to như thế thì ngủ với tư thế nào?
Lục Văn Thù đi tới đi lui ở ban công, cũng không biết đang tưởng tượng chuyện gì mà khi thấy đèn trong phòng ngủ bên cạnh đột nhiên tắt, anh liền tưởng rằng đường dây điện xảy ra vấn đề, định ra chạy sang xem.
Anh vừa mở cửa thì thấy Lâm Thanh Dung mặc đồ ngủ đứng ngoài cửa.
Lâm Thanh Dung một tay đỡ lưng, ngẩng đầu, cau mày nhìn anh: “EM là một người phụ nữ mang thai sắp sinh, anh để em ngủ một mình sao?”
Sau khi hiểu ra, Lục Văn Thù liền cửa ra cho cô đi vào.
Anh đi lấy gối trong tủ, sợ chăn mỏng lại đổi một cái dày hơn trải trên giường.
Đợi anh chuẩn bị xong, Lâm Thanh Dung cởi giày lên giường nằm rồi còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Anh qua đây.”
Lục Văn Thù đi qua.
Lâm Thanh Dung vén áo lên, lộ ra cái bụng trắng tròn, kéo tay anh đặt lên bụng: “Lúc sáu bảy tháng thì con đạp rất nhiều, bây giờ thì ngoan rồi, anh sờ con đi.”
Bàn tay anh có cảm giác ấm áp, mềm mại, Lục Văn Thù nhìn bụng cô, thấy bụng cô nhô nhô, tiếp theo có gì đó đá vào lòng bàn tay anh.
Lục Văn Thù chưa từng gặp qua tình huống như vậy nên có chút luống cuống.
Anh hỏi: “Con đá anh phải không?”
“Không có, con đang chơi với anh đó.” Lâm Thanh Dung cười cười: “Con biết anh là ba nên thân thiết với anh, đây chính là lần đầu tiên hai người gặp nhau.”
Loại cảm giác này thật là kỳ diệu.
Lục Văn Thù cẩn thận di chuyển lòng bàn tay đi lên, dường như bé có thể thấy được, cũng chạy theo, đá vào lòng bàn tay của anh.
Lòng bàn tay Lục Văn Thù ngứa ngứa, không nhịn được nhếch miệng cười.
Anh hào hứng trêu chọc đưa bé, lòng bàn tay anh di chuyển đến đâu thì bé đi tới đấy.
Sau đó Lục Văn Thù phát hiện bé không động đậy nữa, lập tức hỏi Lâm Thanh Dung: “Sao con lại không động đậy nữa?”
“Anh cũng phải đi ngủ, con không cần ngủ sao?” Lâm Thanh Dung buồn cười nói, ngáp một cái: “Em cũng mệt rồi, ngủ đi, ngày mai em phải đi rồi.”
Cô đẩy tay anh ra rồi kéo gối nằm xuống.
Sau khi Lục Văn Thù hiểu ra thì mới sáp lại gần hỏi: “Ngày mai phải đi? Cô đi đâu?”
“Ngày mai rồi nói.” Cô cố gắng di chuyển cơ thể tìm vị trí ngủ, không hề để ý đến anh.
Một câu nói vô tình làm cho Lục Văn Thù căng thẳng, anh nhìn người phụ nữ bên cạnh như thể cô có thể chạy mất ngay tức thì vậy, nhìn đến khi đôi mắt cay xè.
Lục Văn Thù ôm người phụ nữ vào lòng, mùi thơm nhàn nhạt trên người cô khiến anh từ từ yên tâm lại, kéo chăn cao lên cho cô và ôm cô ngủ.
Đêm nay, quả nhiên Lục Văn Thù không còn mất ngủ nữa.
Ngày hôm sau, người làm đang nấu cháo gạo kê, chờ ông chủ và bà chủ xuống ăn sáng.
Vừa nghe thấy tiếng chuông cửa, người làm liền lau tay đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ sang trọng, quý phái, thái độ cũng khá nhã nhặn: “Tối hôm qua Văn Thù ở lại đây sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK