Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi - Dương Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta không biết tiếng Nhật, nghe không hiểu chuyện gì, đi loanh quanh bốn phía quan sát tình hình, vừa mới đi được hai bước liền đụng phải một tên đồng bọn, dáng người to lớn.

Mẹ nó!

May mắn là tên đồng bọn đó nhìn thấy hai mắt của anh, nên thu súng xuống.

Lục Văn Thù hình như nghe thấy được hai chữ “đá quý”, anh ta giả vờ cười hắc hắc, đưa cái túi đã đổ đầy trang sức đưa cho người đàn ông, người đàn ông không hề có chút phòng bị liền đưa tay ra nhận lấy.

Thừa dịp hắn đang cúi đầu, trong nháy mắt, Lục Văn Thù dùng con dao vừa lấy được trong quầy trang sức cắm vào trong cổ người đàn ông, một tay che miệng của người đàn ông lại, ngay cả một tiếng hừ cũng không cho thoát ra.

Sau khi giải quyết xong liền lôi vào bên trong quầy.

Ở trong quầy, có một cô gái đang trốn trong tủ, mượn ánh đèn trong quầy, vừa nhìn thấy anh ta liền muốn la lớn, Lục Văn Thù nhanh tay che miệng của cô ta, dùng khẩu hình tiếng Anh nói: “Cảnh sát.”

Sau khi đem thi thể kéo đến nơi hẻo lánh, Lục Văn Thù đem tai nghe đưa cho cô gái đó, để cô ta nghe đối phương đang nói gì.

Haiz, đụng tới tên cướp không nói tiếng Anh, thật hết cách.

Cô ta dùng tiếng Anh viết hết những thứ nghe được lên trên giấy, Lục Văn Thù phát hiện bọn hắn không chỉ muốn cướp châu báu, mà còn muốn giết chết một người trên tấm ảnh, thù lao là ba trăm tỷ.

Lục Văn Thù lúc nãy còn cảm thấy kỳ quái, tại sao bọn cướp này lại muốn cướp châu báu mà ngay cả mạng cũng không cần, hóa ra mục đích còn lại là giết người.

Dùng mấy người để đổi lấy ba trăm tỷ tiền thù lao, vụ mua bán này cũng thật hời.

Tay của anh ta đang sờ vào túi của tên cướp đã chết, quả nhiên lấy ra được một tấm ảnh, sau khi nhìn thấy người phụ nữ trên ảnh lại càng kinh ngạc.

Mục tiêu của bọn hắn là Dương Yến?

Nguy rồi!

Lục Văn Thù ngay lập tức chạy đến chỗ ẩn nấp của bọn Dương Yến, từ xa xa anh ta thấy một người đàn ông đeo thiết bị nhìn ban đêm đang đi vào quầy đó, hình như là hắn ta muốn kiểm tra.

Nghĩ đến mấy người Dương Yến đều không biết võ, trên tay người đàn ông còn có súng, Lục Văn Thù không do dự bóp cò.

Đạn bắn thủng màn đêm đen tối, chuẩn xác bắn vào thái dương của người đàn ông.

Súng này không có cách âm nên đã phát ra âm thanh rất lớn, dẫn đến một số người hét ầm lên, Lục Văn Thù nghe được mấy người đang nói tiếng Nhật ở bên trong tai nghe, thái độ rất phẫn nộ.

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng còi cảnh sát.

Cảnh sát đến rồi!

Lục Văn Thù thoáng thở dài một hơi, cảnh sát đã đến, chứng minh bọn Ngự Văn Đình cũng sắp đến rồi.

Lúc này, sau lưng có người đang gọi anh ta, rất lâu Lục Văn Thù cũng không đáp lại, người đàn ông đó có khả năng chống trinh sát rất mạnh mẽ. Dường như hắn ta đã nhận ra rằng anh ta là nội gián, bóp cò.

Lục Văn Thù lăn đến bên cạnh quầy trốn tránh, chờ đối phương nổ thêm phát súng thứ hai, khoảng cách bắn đã trở nên chậm chạp, anh ta nhanh chóng thò đầu ra, bắn một phát súng về phía lồng ngực của đối phương.

Đối phương phản ứng cực nhanh, một phát kia đã bắn lệch.

Mẹ kiếp!

Một phát súng không trúng đồng nghĩa với việc bị lộ vị trí, Lục Văn Thù cố gắng hết sức tránh xa nơi đang ẩn nấp của mấy người Dương Yến.

Người đàn ông kia dùng tiếng Nhật la to, hình như đang thông báo cho đồng bọn tìm tên nội gián.

Một đám trộm cướp tụ tập lại với nhau, chỉ cần nhìn thấy cái bóng của Lục Văn Thù liền nổ súng, tiếng súng liên tiếp, còn có tiếng thủy tinh bị vỡ cùng với tiếng khóc tiếng thét của mọi người.

Lục Văn Thù ẩn nấp trong khe hở, phát hiện bọn cướp có khoảng sáu bảy người. Một số thì đang theo dõi anh ta, trong khi những người khác thì kiểm tra quầy mà bọn hắn không nhìn thấy.

Mẹ kiếp, mấy tên cướp này cũng có IQ!

Lục Văn Thù trong lòng một mặt mắng những tên cướp một trận, một mặt lại mắng bọn Ngự Văn Đình đến quá chậm, chết thật! Anh ta lại không mang theo bất cứ thứ gì, khẩu súng này chỉ còn lại hai viên đạn thôi!

Lục Văn Thù cố gắng nghe ngóng tiếng súng của đối phương, sau khi tìm được cơ hội liền thò đầu ra nổ súng.

Một phát trúng tim.

Lục Văn Thù lại đổi một vị trí khác, mở hộp đạn ra nhìn.

Vẫn còn sáu người, anh ta chỉ còn một viên đạn, tên cướp bị giết chết lại cách anh ta quá xa, nếu đi ra sẽ bị lộ vị trí, bọn cướp đều có thiết bị nhìn ban đêm, căn bản cũng không có cách nào giáp lá cà.

Không được gấp gáp, phải bình tĩnh.

Lục Văn Thù nói thầm, hít sâu nhiều lần, bọn cướp lúc nào cũng có thể tìm đến nơi mà bọn Dương Yến đang ẩn nấp, nếu như nhìn thấy các cô, không chừng bọn hắn sẽ giết chết hết cả ba.

Tiểu tiên nữ của anh ta mềm mại mỏng manh, một chút sức lực cũng không có.

Nghĩ đến những điều chưa xảy ra nhưng cũng có thể sẽ xảy ra, Lục Văn Thù sống hết hai mươi mấy năm, lần đầu tiên trong lòng có cảm giác khủng hoảng, anh ta sợ Lâm Thanh Dung sẽ bị thương.

Ánh mắt Lục Văn Thù đột nhiên trở nên sắc bén, anh ta thò đầu ra, giải quyết tên cướp đang kiểm tra bốn phía, anh ta không ngần ngại để lộ vị trí của mình, lao ra tóm lấy súng của hắn ta.

Nghe được động tĩnh, bọn cướp liền nổ súng về phía anh ta, Lục Văn Thù nhiều lần tránh né, lại phát hiện mấy tên cướp bên kia đang xem xét để tiếp cận chỗ ẩn nấp của bọn Lâm Thanh Dung.

Trái tim của anh ta cơ hồ vọt lên đến cổ họng, lại một lần nữa để lộ vị trí của mình, sau khi lao ra, vội vàng nhảy qua các quầy vọt đến bên mấy người Dương Yến.

Giờ khắc này, độ chính xác của Lục Văn Thù đạt đến một trăm phần trăm, mỗi một cú đấm đấm ra, đều dùng tất cả sức mạnh và tốc độ kinh khủng, sau khi đến gần thì trực tiếp đánh tay không với nhau.

Mấy tên cướp liền bị quật ngã mà không có cơ hội để chống trả.

Lục Văn Thù chống đỡ quầy hàng thở dốc hai giây, không ngờ rằng tên cường tráng kia vừa ngã xuống mặt đất bỗng nhiên lại bật dậy, đánh một quyền vào bụng của Lục Văn Thù.

Anh ta phản ứng chậm mất hai giây, cơ thể bay về phía sau và khi anh ta té ngã trên đất đã không cẩn thận mà kéo xuống áo khoác, lộ ra ba người Dương Yến đang trốn.

Lâm Thanh Dung lập tức đến đỡ anh ta: “Lục Văn Thù, anh sao rồi?”

Tên cường tráng kia đã bóp cò, Lục Văn Thù không chút suy nghĩ xoay người ôm Lâm Thanh Dung bảo hộ vào trong ngực, dùng bả vai che chở mặt của cô, đạn bắn vào lồng ngực, anh ta rên khẽ một tiếng.

“Lục…Lục Văn Thù…” Lâm Thanh Dung nghe được một tiếng phốc, giọng nói cũng trở nên run rẩy.

Sau khi nổ súng, người đàn ông mới phát hiện có thêm mấy người phụ nữ, còn là người trên tấm ảnh, hắn ta hưng phấn hô to, có điều không chờ phát súng thứ hai của hắn ta nổ ra, phía sau đã duỗi ra một đôi tay khóa cổ hắn ta, vặn một cái.

Mười mấy giây sau, toàn bộ đèn của khu trang sức sáng lên, mở hết các quạt thông gió, khói trắng cũng dần dần tản ra.

Cuối cùng Lục Văn Thù cũng thở phào nhẹ nhỏm.

Ngự Văn Đình cùng Phương Tinh Nghị vội vàng bước đến, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Nhìn thấy áo của Lục Văn Thù bị máu tươi nhiễm đỏ, Phương Tinh Nghị lập tức chạy đến, dường như muốn ôm anh ta.

“Nhị ca, không nghiêm trọng lắm.” Sắc mặt Lục Văn Thù tái nhợt, giọng nói vẫn còn rất trôi chảy: “Gọi giúp tôi một xe cứu thương, để cho cáng cứu thương nâng tôi đi, tôi còn có thể chấp nhận được.”

Phương Tinh Nghị cười cười, băng bó đơn giản cho anh ta: “Vất vả rồi.”

Lục Văn Thù muốn nói thêm gì nữa, không ngờ rằng Lâm Thanh Dung nước mắt giàn giụa, một tay bịt miệng anh ta, nức nở nói: “Nói chuyện sẽ làm cho máu chảy nhanh hơn, anh im miệng đi.”

Rốt cuộc cảnh sát cũng đi lên, phong tỏa hiện trường, tiến hành kiểm tra.

Lúc sau xe cứu thương cũng đến.

Ngự Văn Đình muốn đi cùng Lục Văn Thù đến bệnh viện, lại thấy Lục Văn Thù dùng ánh mắt cự tuyệt, lôi kéo tay Lâm Thanh Dung, dường như muốn nói chỉ cần Lâm Thanh Dung đi theo mình là được rồi.

Ánh mắt Ngự Văn Đình trầm xuống, nổi lên sự chết chóc, nhưng cũng chỉ gật nhẹ đầu.

Tống Tịnh Hòa và Dương Yến cũng được xem như nhân chứng, cảnh sát tiến hành hỏi bọn họ một ít câu hỏi, hỏi rất đơn giản, thấy lời khai của các cô với mọi người cũng không khác nhau lắm nên liền thả đi.

Dương Yến đối với những chuyện vừa xảy ra vẫn còn cảm thấy rất sợ hãi, có chút mất hồn mất vía.

Nhưng mà điều cô ta lo lắng nhất là Lục Văn Thù.

Sau khi về khách sạn, cô ta hỏi Phương Tinh Nghị: “Mất điện nên camera giám sát không thể sử dụng, nhưng đã lấy dấu vân tay của Lục Văn Thù, đến lúc đó cảnh sát sẽ xử lý như thế nào?”

“Không có chuyện gì, mặc dù cậu ta ra tay có chút quá đáng, nhưng chính là đang phòng vệ.” Phương Tinh Nghị vuốt vuốt tóc cô ta: “Anh đã gọi điện thoại cho luật sư, chậm nhất là sáng mai sẽ đến.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK