CHƯƠNG 15: LÔI KÉO LÀM QUEN
Tiếp theo, tất cả lại nhao nhao nhìn về phía Dương Yến.
Dương Yến biết mục đích của Tần Mai Nghi , nhấp môi dưới: “Mang thai cũng tùy từng người đấy, có người mang thai tinh thần rất tốt, có người mỗi ngày đều phải nằm, Giám đốc Tần rốt cuộc cũng chưa từng mang thai, đương nhiên không hiểu những thứ này.”
Tần Mai Nghi biến sắc.
Dương Yến vẫn tiếp tục nói: “Giám đốc Tần, tôi đã đi bệnh viện kiểm tra. Giấy khám thai này cũng là bác sỹ kê cho, làm sao tôi nghe ý kiến của cô, là nghi ngờ tôi giở trò hay sao?”
“Làm sao có thể chứ, tôi chỉ là có vài điểm thấy khó hiểu thôi.” Tần Mai Nghi mỉm cười, thanh âm nhu hòa: “Chỉ là tôi nghe Giám đốc Phương nói cơ thể cô có vấn đề, không dễ mang thai.”
“Cảm ơn Giám đốc Tần quan tâm, có điều cơ thể của côi, tôi rõ ràng hơn ai hết.” Dương Yến quay về với dáng vẻ tươi cười, tay bất cẩn nghịch điện thoại, còn liếc mắt về phía Phương Dịch Chung.
Phương Dịch Chung không khỏi khẩn trương.
Phong thái của Dương Yến bây giờ quá mạnh mẽ, dáng vẻ dường như nắm chắc thắng lợi trong tay, làm cho anh ta có chút sợ hãi.
Sợ trong tay Dương Yến thực sự có video gì đó, phát ra thì anh ta coi như xong.
Phòng khách sạn là Tần Mai Nghi đặt, Tần Mai Nghi cũng không tin Dương Yến có thể quay được video gì, trong lòng cười lạnh, vừa muốn mở miệng, khiến tất cả mọi người biết Dương Yến có tính bài xích tình dục.
“Tổng Giám đốc Phương , mời anh đi bên này.” Một câu nói không cao không thấp cắt ngang lời cô ta muốn nói, cũng thu hút những người khác.
Mọi người nhao nhao ngẩng đầu.
Dương Yến nghe không rõ lắm, thấy mọi người cùng nhau nhìn về một hướng, cô cũng nhìn sang, liền nhìn thấy hai bóng người đi về phía bên này, đôi chân dài mở ra, tràn đầy khí thế.
Là Phương Tinh Nghị và trợ lý đặc biệt của anh.
Người đàn ông hôm nay cũng mặc bộ quần áo thương vụ màu đen, phối hợp bên trong là chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu với chất liệu vô cùng tốt, không đeo cà- vạt, ống tay áo mở rộng, xem ra có vẻ không bị gò bó, không tập trung, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác áp bách rất lớn.
Trong đồng tử phóng to của Dương Yến chỉ có thân ảnh của người đàn ông đó, cả người ngây ngốc.
Chú Phương đã đến?
Khi bắt đầu tiệc rượu, Dương Yến thấy vị trí bên cạnh còn trống, nhất định Phương Tinh Nghị sẽ không tới, cô cũng biết Phương Tinh Nghị chán ghét nơi bẩn thỉu xấu xa như này, kết quả, anh lại tới.
Cái này quá không phù hợp với tác phong của anh a~!
Sau khi Phương Tinh Nghị tới đây, hoàn toàn đứng ở đằng sau ghế của Dương Yến, Dương Yến tranh thủ thời gian xoay người lại, thấp đầu, trái tim đập kịch liệt, hồi lâu vẫn không dừng lại được.
Chú Phương mới đến, cho nên hành động đặc sắc ban nãy của cô, anh sẽ không nhìn thấy chứ?
“Chú, chú, chú họ…” Em họ đứng dậy khỏi ghế, rất kích động nhìn người đứng phía sau Dương Yến, đại khái không thể nghĩ tới, anh ta thật sự mời được chú họ đến.
Phương Tinh Nghị , tuy rằng không phải là do nhà họ Phương sinh ra, nhưng là truyền kỳ của nhà họ Phương, trong mắt của họ hàng thân thích, anh tương đương với một ngọn núi vàng, ai cũng muốn lôi kéo quan hệ với anh, mượn điều này để thăng chức.
Phương Dịch Chung ngẩn người, cũng vội vàng đứng dậy khỏi ghế chào hỏi.
Còn có Tần Mai Nghi .
Nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng, vừa xuất sắc lại vừa đẹp trai, nhiều tiền như vậy xuất hiện, gương mặt Tần Mai Nghi đột nhiên nhuộm một mảng đỏ ửng.
Bởi vì Phương Tinh Nghị chỉ quản lý công ty ở New York, rất ít mở cuộc họp với các vị quản lý cấp cao trong nước, nên Tần Mai Nghi cũng hiếm khi có thể nhìn thấy anh, không nghĩ tới lần này cùng Phương Dịch Chung tới dùng cơm, vậy mà đụng phải anh.
Cô ta chính là biết mối quan hệ họ hàng của Phương Dịch Chung và Phương Tinh Nghị , mới ở cùng với Phương Dịch Chung, như vậy cô ta mới có cơ hội đụng mặt với Phương Tinh Nghị , mượn ngọn núi này để trèo cao hơn!
Đối với sự chào hỏi của Phương Dịch Chung cùng những người họ hàng thân thích khác, Phương Tinh Nghị nhàn nhạt gật đầu.
Ánh mắt nhìn giống như lơ đãng lướt qua đỉnh đầu Dương Yến, vẻn vẹn một giây, lại rời khỏi.
“Thật xin lỗi, công ty có chút việc gấp cần xử lý, cho nên bây giờ mới đến.” Theo anh mắt của người đàn ông, Trợ lý Tư ở bên cạnh lập tức rút một bao lì xì dày cộp từ trong túi đựng tài liệu ra đưa cho em dâu họ.
Bao lì xì dày cộp đó em dâu họ không cầm nổi, vẫn phải để em họ tới đỡ một tay, hai vợ chồng vui vẻ không ngớt, họ hàng thân thích trên bàn chứng kiến cảnh đó, mắt đều đỏ lên.
Có điều tiệc đầy tháng của đứa bé, nhìn vào kiệt tác của Phương Tinh Nghị , tiền lì xì ít nhất cũng phải 600 triệu ấy chứ?
Em họ mời Phương Tinh Nghị ngồi xuống, lại đi gọi người mang thêm đồ ăn.
Toàn thân Dương Yến vẫn căng thẳng, một giây sau chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra, một bóng người ngồi xuống, hơi thở lạnh lùng phả vào mặt cô khiến tay chân cô đều trở nên run sợ.
Lục Liên đương nhiên cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt này, tiếp cận lôi kéo làm quen với Phương Tinh Nghị .
Lục Liên cười tủm tỉm nói: “Tinh Nghị à, con dâu chị cũng mang thai rồi, Tinh Nghị khi nào chú có thời gian, cũng tới tham gia tiệc đầy tháng của cháu nội chị, Dịch Chung nhất định sẽ chiêu đãi chú thật tốt.”
“Ồ? Vậy ư?”
Giọng nói của người đàn ông gần trong gang tấc, âm cuối còn mang chút khiêu khích, kích thích khiến toàn thân Dương Yến run lên, cô nghiêng đầu, hận không có một cái lỗ để chui xuống.