“Thế nhưng là lần này thật quá sâu!” Lâm Thanh Dung nâng kính mắt, phân tích nói: “Bộ phận này nhìn có vẻ tất oai phong, ở Phương thị có thể làm bất cứ điều gì, nhưng các thế lực trong Phương thị rắc rối phức tạp.”
“Tớ đến Phương thị chưa đến hai tháng, liền biết Tôn phó tổng và Cao phó tổng chia thành hai nhóm. Nếu như người thật sự muốn điều tra, không chừng sẽ chạm đến quyền lợi của bọn họ, vạn nhất ngươi xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
Lâm Thanh Dung một bộ áng rất bất mãn: “Phương tổng nhìn tướng mạo không tệ, sao lại xấu xa như vậy.”
“Khó khăn đi nữa cũng phải làm.” Đến bây giờ, Dương Yến ngược lại không quá lo lắng: “Dù sao Phương tổng sẽ không về chi nhánh New York, xảy ra chuyện còn có đỡ đòn.”
“Thế còn chuyện phỏm ng vấn thế nào rồi?”
Dương Yến mím môi, nói: “Sơ yếu lí lịch của những người kia đều rất ưu tú, rất có năng lực, nhưng dù sao cũng là Phương thị, tớ dự định đi chi nhánh Yên Kinh cùng Hoài Bắc để chọn người.”
Điều này Lâm Thanh Dung có thể hiểu được: “Nếu như vậy, Phương thị nhiều người phức tạp, nói không chừng vị Tôn phó tổng kia, hoặc là Cao phó tổng, người mới làm việc ở công ty một hoặc hai năm căn bản không có cơ hội tiếp xúc với bọn họ.”
Nói đến chủ đề này, đằng sau cũng không còn gì để nói.
Về sau Lâm Thanh Dung hướng Dương Yến nói: “Ni Ni, em trai của cậu có phải bị cậu kiểm soát không?”
Dương Yến nhịn không được cười: “Nó làm sao?”
“Sau khi biết tớ được cậu giới thiệu, chúng ta ở chung, liền hỏi thăm cậu có bị người khác bắt nạt không? Còn dặn tớ thi thoảng đưa cậu ra ngoài chơi một chút, đừng có lao vào làm việc mãi.”
“Cha mẹ tớ ly hôn sớm, hầu như đều là tớ chăm sóc nó.” Dương Yến nói: “Cho nên nó tương đối dính tớ, nhưng không có gì, cậu chịu khó tâm sự với nó nhiều hơn là được.”
Lâm Thanh Dung ngẩn người: “Thật xin lỗi Ni Ni, tớ không biết.”
“Cái này không có gì phải nói xin lỗi.” Dương Yến cảm thấy chuyện này không quá to tát: “Bọn họ tình cảm không tốt nên li hôn là chuyện bình thường, được rồi, ăn cơm đi.”
“Có ngay, tớ đem đồ ăn mang sang.”
Chuyện cha mẹ li hôn, Dương Yến nói không quan tâm, nhưng trong lúc ngủ vẫn hay nghĩ tới, chuyện cũ xuất hiện ngập tràn tâm trí cô.
“Cô nhìn cô đi, chẳng có tác dụng gì, ngoại trừ sinh con, làm việc nhà, còn có thể làm gì?”
“Công việc làm ăn của tôi thất bại, cô có thể giúp cái gì?”
“Cuộc đời tôi hối hận nhất chính là cưới một người vợ vô dụng như cô!”
“…”
Tiếng người đàn ông mắng chửi văng vẳng bên tai.
Dương Yến không dám nhắm mắt, cô nhắm mắt lại liền sẽ nghĩ đến người mẹ mặt mũi tràn đầy nước mắt, bộ dáng nhu nhược khúm núm.
Có đôi khi cô cũng rất hận người đàn ông ấy, hắn làm ăn thất bại, dưa vào cái gì đổ lỗi lên người mẹ cô? Cô cũng vừa hận mẹ mình nhu nhược, bị dánh chửi thế nào cũng nhất định không li hôn, thật quá hận
Khi cha mẹ thật sự li hôn, mẹ Dương Yến một mình gánh vác việc gia đình, còn phải chăm sóc thêm em trai mới sinh, Dương Yến lúc đấy mới hiểu tại sao mẹ cô nhất định không li hôn, vì bà sợ không thể chèo chống được gia đình.
May mắn tất cả mọi chuyện đều đã qua.
Dương Yến quay người lại liền thấy một lâu đài kim cương tỏa sáng, làm dịu đi sự bất an trong lòng cô, cô như vậy nhìn chằm chắm vào nó, từ từ nhắm mắt lại.
Từ tận đáy lòng cô hi vọng người đàn ông kia già đi không có nơi nương tựa, sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
. . . . .
Một tuần sau đó, Dương Yến cầm tài liệu một mình đi Yên Kinh và Hoài Bắc chọn người.
Trong văn phòng, phỏng vấn xong, Dương Yến từ trên ghế đứng dậy.
“Tôi rất hài lòng với lí lịch và năng lực của cô.” Dương Yến đưa tay ra trước mặt người phụ nữ trẻ tuổi, mỉm cười nói: “Chúc mừng cô gia nhập Regulator S của Phương thị, về sau chúng ta chính là đồng nghiệp.”
Người phụ nữ trẻ tuổi mừng rỡ, nắm tay cô: “Cám ơn Dương quản lý đã ưu ái.”
Dương Yến từ chi nhánh Yên Kinh chọn được ba người, từ chi nhánh Hoài Bắc chọn được hai người, người phụ nữ trẻ này là người cuối cùng, như vậy là đã đủ người, phỏng vấn xong cô liền rời đi.
Thật không may, đến dưới lầu thì gặp Phương Dịch Chung.
“Dương Yến.”
Phương Dịch Chung nhìn cô với con mắt phức tạp.
Bộ âu phục màu xám được cắt may thủ công, có thể nhìn rõ vóc dáng hoàn mĩ của cô, mái tóc đen được buộc cao, một tay đút túi, tinh anh phong phạm mười phần, người phụ nữ cao gầy mạnh mẽ trước mắt làm cho hắn không khỏi kinh động.
Hai người ly hôn mới hơn một tháng, cô dường như đã thay đổi thành một người vô cùng quyến rũ, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
“Phương quản lý.” Dương Yến khẽ gật đầu, cũng không thay đổi cách xưng hô.
Cô cùng Phương Dịch Chung kết hôn một năm, ít nhiều có chút tình cảm, sau khi li hôn lại gặp lại, nói không có cảm giác gì là giả, trong lòng vẫn có chút ê ẩm đau.
Thấy Dương Yến muốn bỏ qua mình, Phương Dịch Chung liền cản lại: “Anh vẫn muốn trở về Nam Thành tìm em, em đã tới đây vậy chúng ta nói chuyện chút đi.”
Dương Yến cười: “Giữa chúng ta có chuyện gì để nói a?”
“Anh muốn xin lỗi em.” Phương Dịch Chung nói, thái độ so với trước đó đã tốt hơn nhiều: “Nói chuyện đi.”
Dương Yến nhìn đồng hồ, sợ Phương Dịch Chung không để mình đi, bị nhân viên khác nhìn thấy, liền đi trước rời khỏi công ty đến quan cà phê bên cạnh.
Rất nhanh Phương Dịch Chung liền đi theo sau.
Hắn cũng không nhìn thực đơn, hướng nhân viên phục vụ nói: “ Một tách latte, một cốc ca cao nóng, cám ơn.”
Lại còn nhớ kỹ sở thích của cô?
Dương Yến nâng mắt nhìn Phương Dịch Chung ngồi phía đối diện, không nói chuyện.
Không lâu sau cà phê đưa tới, vị nóng và không khí có chút ngọt ngào.
Dương Yến bưng lên đến nhấp một ngụm, người ngả ra sau ghế: “Phương quản lý, có việc gì cứ nói.”
“Anh nghe nói Phương tiểu thúc mới thành lập phòng Regulator S, em được phân công sang đó làm quản lý.” Phương Dịch Chung nói, chân mày cau lại: “Em đừng đi, đây không phải chuyện tốt.”
“Anh đây là tại quan tâm tôi?” Dương Yến không biết nên khóc hay cười.
Lúc chưa ly hôn, Phương Dịch Chung luôn đối với cô hư tình giả ý, thế mà sau khi ly hôn, hắn ta ngược lại là muốn quan tâm tới cô?
“Phương gia phức tạp hơn so với suy nghĩ của em.” Phương Dịch Chung nói: “Hơn nữa em cũng biết, Phương tiểu thúc không có quan hệ huyết thống với Phương gia, ông nội giao Phương thị cho hắn, những người khác vô cùng bất mãn.”
Tạm ngừng một chút, hắn lại nói thêm: “Dù sao chúng ta đã từng là vợ chồng, anh chỉ sợ em bị tổn thương.”
Trên thực tế, tình hình hắn ở Hoài Bắc cũng không tốt, nhất là lần trước giúp những người trong Phương gia, Phương Tinh Nghị nếu không phải thấy hắn mang họ Phương, đã sớm vứt hắn đi nơi khác để hắn tự sinh tự diệt.
Hiện giờ hắn rất hối hận khi đã ly hôn cùng Dương Yến.
Nhớ lại những chuyện trước kia Dương Yến dường như không có điểm nào không tốt, chỉ là hai người không thể ngủ chung giường mà thôi, và cô hiện tại mặt mày rạng rỡ, hắn giống như tự tay vứt bỏ một thứ bảo bối vô giá.
“Phương Dịch Chung, anh mới là người làm cho tôi tổn thương nhiều nhất.” Dương Yến nhìn hắn, mặt không cảm xúc nói ra câu nói này.
Phương Dịch Chung biết cô đang nói gì, sắc mặt xấu hổ.
Dương Yến ngược lại rất lạnh nhạt, cô nghĩ tới cuộc điện thoại ở Thổ Nhĩ Kỳ, hỏi Phương Dịch Chung: “Đêm đó anh gọi điện thoại cho tôi, có phải biết tôi đang ở Thổ Nhĩ Kỳ, ai nói cho anh? Anh đang giúp ai, Tứ tiểu thư sao?”
“Không phải.” Phương Dịch Chung phủ nhận nói, dường như không muối nói hắn đang giúp ai, chỉ nói: “Chẳng bao lâu nữa Phương thị nhất định xảy ra chuyện, em muốn giúp chú làm việc, bản thân cũng sẽ bị dính líu vào.”
Dương Yến mím môi nhìn người đàn ông trước mắt, cảm giác như không quen biết hắn.
Trước khi hai người ly hốn, hắn đã nói dối, muốn hợp tác cùng tiểu tam để cô thân bại danh liệt, thế nhưng giờ lại nói là quan tâm đến cô, thật sự nực cười a.
Đây có phải như những gì người ta thường nói, ai đó chỉ hối hận khau khi đã ly hôn???