Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi - Dương Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 516: LỜI XIN LỖI MUỘN MÀNG, CÔ KHÔNG CẦN

Anh hít một hơi thật sâu: “Dương Yến, tính cách của em anh biết, chúng ta cùng bình tĩnh lại được không.”

“Tôi rất bình tĩnh.” Dương Yến bực tức nói: “Anh để yên cho tôi kết hôn, tìm một nơi sinh con được không? Con từ trong bụng tôi mà ra, tôi bằng lòng để chúng gọi Hứa Cung Diễn là ba!”

“…”

Phương Tinh Nghị thật sự hận không thể bóp chết người phụ nữ này.

Mặt mày của anh sa sầm lại, không nói lời nào bế cô rời khỏi bệnh viện, Dương Yến còn đàn giãy giụa trong ngực anh, nghĩ đến hôn lễ là được phát trực tiếp, có thể có nhà báo ở bên ngoài bệnh viên chờ sẵn nên Dương yến rất hoảng.

“Phương Tinh Nghị anh bỏ tôi xuống! Bên ngoài có thể có phóng viên, anh không cần mặt mũi nhưng tôi vẫn cần!”

“Không có ai dám chụp.” Mắt nhìn thấy bản thân được bế rời khỏi bệnh viện, Dương Yên lo lắng giúc đầu vào ngực anh, tim cũng đập rất nhanh, sợ rằng truyền thông sẽ viết loạn về mình.

Thế nhưng cô lén ngẩng đầu lên, lại phát hiện bên ngoài bệnh viện căn bản không có phong viên, chỉ có một chiếc xe đỗ ở bên đường.

“…”

Lúc này mới được bao lâu chứ, người của anh làm việc có cần tốc độ nhanh đến vậy không?

Sau khi bị bế lên xe, Dương Yến lạnh mặt nói: “Anh có thể đừng nháo nữa được không, tôi còn phải mau chóng về kết hôn!”

Phương Tinh Nghị không để ý đến cô, phân phó tài xế lái xe về biệt thự nhà họ Phương.

Dương Yến nghe thế thì sắc mắt chảy dài ra, dường như có dấu hiệu sụp đổ: “Phương Tinh Nghị anh buông tha tôi được không? Anh chỉ cung cấp tinh trùng mà thôi, thật sự tưởng đứa bé có quan hệ với anh sao?”

Phương Tinh Nghị nhịn , không có tính toán với cô, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

“Phương Tinh Nghị, tôi sẽ kiện anh tội bắt cóc!”

“Dừng xe, tôi muốn xuống xe!”

“Phương Tinh Nghị anh có nghe thấy không, anh đừng câm như thế, thả tôi ra!”

Mặc kệ Dương Yến nháo thế nào, người đàn ông bên cạnh cũng không động đậy, tay nắm chặt tay của cô.

Đến cuối cùng, Dương Mắt cũng mắng mệt rồi.

Xe chạy đến nhà họ Phương, Phương Tinh Nghị ôm cô xuống, được người làm mở cửa bước vào phòng.

Ông cụ Phương cùng Miya sớm đã trở về, ông cụ Phương còn kéo một đám người làm đến kể chuyện Phương Tinh Nghị đến nhà thờ cướp dâu ra sao, bá đạo như nào.

Vừa quay đầu ra thì nhìn thấy Phương Tinh Nghị bế Dương Yến bước vào, ông cụ Phương lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha.

“Về rồi sao?”

“Ông Phương, cứu mạng!” Dương Yến nhìn thấy ông cụ Phương thì hô lớn với ông: “Tổng giám đốc Phương bắt cóc cháu!”

Ông cụ Phương hơi mềm lòng, khẽ họ rồi giả vờ tức giận: “Tinh Nghị cháu cũng thật là, sao có thể đối với Tiểu Yến như vậy? Mau bỏ người ta xuống, nếu không ông không tha cho cháu đâu!”

“Cô ấy có thai rồi, thai ba.” Phương Tinh Nghị nói đến đó thì trực tiếp bế Dương Yến đi lên lầu.

Ông cụ Phương và Miya Diệc đứng ngây ngốc tại chỗ, hồi lâu sau mới hoàn hồn.

“Lời Tinh Nghị vừa nói, con có nghe thấy không?” Ông cụ Phương nhìn sang Miya Diệc, biểu tình rất kinh ngạc, ngay cả nói chuyện cũng hơi run: “Tiểu, Tiểu Yến có thai rồi, còn là thai ba?!”

Miya Diệc cũng ngây ngốc gật đầu: “Hình, hình như là vậy.”

“Trời ơi!” Ông cụ Phương do quá vui mừng mà trực tiếp ngất đi.

“Aiya ba!” Miya Diệc mau chóng đỡ lấy ông cụ.

Sau khi bước vào phòng sách, Phương Tinh Nghị trực tiếp khóa cửa lại, rút điện thoại gọi một cú: “Bây giờ đến biệt thự nhà họ Phương một chuyến.”

Dương Yến được thả xuống thì không thèm nghĩ ngợi gì mà chạy ra mở cửa.

Phương Tinh Nghị lại đứng chắn trước cửa, cô dùng sức đẩy cả nửa ngày cũng không đẩy được anh ra, nghiến răng kèn kẹt trừng mắt với anh: “Phương Tinh Nghị anh như này thật sự quá nhàn chám, tránh ra.”

“Dương Yến, chúng ta từ từ nói chuyện.”

Đã về đến nhà rồi, Phương Tinh Nghị cũng không sợ người chạy mất, một tay gỡ khuy áo sơ mi cho thoáng khí, hỏi Dương Yến: “Trước đó giới truyền thông có đưa tin về lễ đính hôn của anh và Hướng Vãn Tình, em xem rồi phải không?”

“Liên quan gì đến tôi chứ!” Dương Yến lạnh lùng nói: “Anh tránh ra!”

Phương Tinh Nghị quá nhiều người phụ nữ này, một biểu tình nhỏ của cô thì anh biết cô chắc chắn để ý.

Nếu đã để tâm, vậy thì phải giải thích cho rõ rồi.

Phương Tinh Nghị nhẫn nại giải thích với anh: “Đó là tin tức cô ta cố ý truyền ra, tìm vài đơn vị truyền thông đến gây cản trở. Khi đó ở bệnh viện anh bị em làm cho tức quá, thật sự tưởng đứa bé là con của Hứa Cung Diễn cho nên mới dung túng cho cô ta làm như thế.”

“Anh với cô ta không có bất kỳ quan hệ gì cả, chỉ là biểu hiện ra bên ngoài là đang bên nhau thôi, anh cần người của ba cô ta. Chuyện của lão đại em cũng biết, hai nhà Ngự – Vu không dễ đối phó, anh không có cách nào khác.”

Mặc kệ anh giải thích rõ như thế nào, Dương Yến lại không có phản ứng gì: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, tôi cũng không cần lời giải thích này nữa, không cần thiết.”

“Cần thiết.” Phương Tinh Nghị nói: “Anh biết giữa chúng ta có chút hiểu lầm, anh nhất định phải giải thích rõ với em.”

“La Tử Úy sau khi mất đi đứa bé, anh đã cùng cô ta bàn bạc và bồi thường một số tiền cho cô ta. Anh tưởng chuyện này đã được giải quyết, không ngờ cô ta nhân lúc anh ra nước ngoài thì đã ra tay với em.”

“Còn nữa, anh ra nước ngoài là vì chuyện của lão đại, bên đó không cho phép mang điện thoại cho nên khi em xảy ra chuyện thì anh không biết, chuyện này quả thật là sơ suất của anh, anh không có để lại số điện thoại dự phòng ở công ty.”

“Tôi nói là không còn quan trọng nữa, không cần giải thích với tôi!” Dương Yến đột nhiên mất khống chế mà hét lên với anh.

Chỉ cần nhớ đến những đau khổ phải chịu trước đây, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, ánh mắt mờ đi, không nhịn được mà khóc: “Anh không cần giải thích nữa, tôi không muốn nghe, thật sự không muốn nghe…”

Cô lần nào cũng tràn đầy hy vọng, đến cuối cùng chỉ toàn là thất vọng.

Anh nếu như thật sự quan tâm cô, tại sao mỗi lần khi cần anh thì đều không tìm thấy anh đâu?

Anh biết khi đó trong lòng cô đã khó chịu bao nhiêu, tuyệt vọng bao nhiêu không?

Thấy Dương Yến khóc, trái tim của Phương Tinh Nghị cũng thắt lại, anh đem cô vào trong lòng: “Xin lỗi, đoạn thời gian này anh quả thật không đủ bình tĩnh, để giữa chúng ta xảy ra rất nhiều hiểu lầm.”

“Lão đại và Tống Tịnh Hòa đều xảy ra chuyện khiến anh trở tay không kịp, anh không có cách nào quan tâm được cả chuyện trong nước và ngoài nước, cứ bận rộn như thế, còn phải đề phòng nhà họ Ngự.”

“Không cần nói nữa…” Dương Yến giọng hơi nghẹt nói, nước mắt cũng đã thấm ướt cả áo sơ mi của anh: “Tôi bảo anh đừng nói nữa.”

Cô đã bắt đầu có cuộc sống mới rồi, tại sao cứ phải vào lúc này đến làm phiền cô chứ?

Lời xin lỗi muộn màng, cô không cần!

“Anh nếu như không nói thì em không biết cả ngày anh đang làm gì, có khiến em yên tâm hay không.” Phương Tinh Nghị ôm chặt lấy cô, hít hơi thở thuộc về cô, trong lòng liền bình tĩnh lại.

Anh thấp giọng nói: “Chuyện của Tống Tịnh Hòa, trợ lý Tư nói với em rồi nhỉ? Cô ấy trở thành người thực vật, có thể sẽ tỉnh lại, bác sĩ cũng nói, có thể vĩnh viễn không tỉnh lại.”

Cảm nhận của sự run rẩy của cô, Phương Tinh Nghị vỗ vỗ vào lưng của cô, an ủi cô: “Kết quả này rất tệ, tụi anh đều không dám để bác sĩ nói ra, không ngờ sau đó lão đại cũng xảy ra chuyện.”

“Khi lão đại tranh cãi với bác Ngự thì anh đang ở bên cạnh lão đại, em biết không, lúc lão đại cầm súng bắn thẳng vào trái tim mình, trong nháy mắt cả người anh đều lạnh toát, lập tức xông lên…”

Phương Tinh Nghị nhắm mắt lại, không thể hồi tưởng lại hiện trường khi đó.

Khi đó anh nghĩ đến cảnh tệ nhất cũng chỉ là bác Ngự mắng Ngự Văn Đình một trận rồi bọn họ có thể thuận lợi về nước, ngàn vạn lần không ngờ bác Ngự lại khiến Ngự Văn Đình tức giận như vậy.

Anh và Ngự Văn Đình quen biết nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng nghĩ Ngự Văn Đình sẽ lấy súng tự sát.

Phương Tinh Nghị tiếp tục nói: “Tụi anh vội vàng đưa lão đại đến bệnh viện, đợi trước phòng phẫu thuật hai tiếng đồng hồ, bác sĩ nói đạn nếu như không lấy ra kịp thời, người có thể sẽ chết.”

“Em biết không, ngày hôm đó anh đều khuỵu xuống ở bên ngoài phòng bệnh, trong đầu đều là một mảng trắng xóa, anh thậm chí còn trách lão đại lúc đó không lý trí, tại sao nhất định phải cãi nhau với bác Ngự.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK