CHƯƠNG 377: QUAN HỆ GIỮA TÔI VÀ CÔ ẤY ĐÃ CẮT ĐỨT TỪ LÂU
Cao Mỹ Hy trả lời hơi chậm: “Không có. Không biết Hứa Cung Diễn lấy thứ này từ đâu ra, nó gây nghiện rất mạnh, lúc lên cơn nghiện thì sống còn khó chịu hơn chết, em không cai hết được.”
“Vậy em quay về làm gì?” Người đàn ông lạnh lùng nói rồi nắm lấy tóc cô ta một cách thô lỗ và kéo cô ta đứng dậy: “Cô biết đấy, tôi ghét nhất là phụ nữ xấu xí, bốc mùi ghê tởm!”
Cao Mỹ Hy vội vàng ôm lấy tay anh ta và lắc đầu nói: “Tắc Lặc Tư, em sẽ không như vậy, anh hãy tin em. Vì em quá nhớ anh nên mới không nhịn được mà chạy về để gặp anh, cho em thêm chút thời gian, em chắc chắn sẽ bỏ được! Người đó đã dừng lại ở Nam Thành, đừng bận tâm về em nữa, em có rất nhiều thời gian.”
Nghe vậy, sắc mặt của Kỷ Gia Trí dịu bớt đi.
Cao Mỹ Hy thuận thế tựa vào trong ngực anh ta và nói: “Người đó làm việc em không phải lo lắng, cô ta cẩn thận, là một nhân vật rất lợi hại, anh tìm được cô ta từ đâu vậy?”
“Với loại người tham tiền như cô ta, chỉ cần điều tra tư liệu và dùng tiền là có thể câu được cô ta.” Kỷ Gia Trí dặn dò Cao Mỹ Hy: “Khi liên lạc với cô ta thì nhất định phải dùng thân phận giả, đừng ra mặt và hãy để người khác đi gặp mặt với cô ta. Người phụ nữ này vừa kỹ tính vừa tham tiền, trong quá trình làm việc thay anh sẽ khó tránh khỏi việc phản bội.”
“Em biết, em đã thu xếp cho người khác gặp mặt với cô ta.” Cô ta dừng một chút rồi cau mày nói: “Em đã ở bên cạnh Phương Tinh Nghị một thời gian và cũng tìm ra vài sở thích của anh ta, người phụ nữ này không phải kiểu anh ta thích.”
Kỷ Gia Trí cười khẽ một tiếng, bộ dạng như bày mưu lập kế: “Phương Tinh Nghị có thích cô ta hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần cô ta yêu tiền, tham lam, chính cô ta sẽ nghĩ hết mọi cách.”
Đột nhiên, Cao Mỹ Hy hơi ghen tị và rầu rĩ nói: “Nhưng em lại thấy đó là kiểu anh thích, còn thông minh nữa. Không biết có một ngày nào đó, anh sẽ trọng dụng cô ta và từ bỏ em hay không?”
Kỷ Gia Trí cúi xuống nhìn cô ta: “Em là cục cưng bé nhỏ của anh, cô ta không thể sánh được.”
“Em không tin!”
“Trông em nói chuyện hùng hồn như vậy, vẫn chưa mệt à?” Kỷ Gia Trí cười cười, trở mình ấn Cao Mỹ Hy xuống và hôn lên môi cô ta.
***
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Dương Yến, Yến Cảnh Niên lấy thuốc rồi vội vã đến nơi ở của Tưởng Song Kỳ.
Khi đến khu chung cư, anh ta tình cờ gặp Lục Văn Thù.
“Văn Thù.” Yến Cảnh Niên bước tới chào hỏi và liếc qua khuôn mặt của Lục Văn Thù.
Không biết bắt đầu từ lúc nào anh lại phát hiện Lục Văn Thù thay đổi, không còn cà lơ phất phơ như trước đây, nụ cười trên mặt thiếu đi đôi chút và có hơi… Âm u.
Lục Văn Thù chỉ liếc nhìn anh ta rồi đi thẳng lên cầu thang.
Yến Cảnh Niên sững sờ và vội vàng đi theo.
Sau khi hai người đi vào thang máy, Yến Cảnh Niên trêu chọc: “Chẳng phải bình thường đi đâu anh cũng đưa Lâm Thanh Dung theo à, sao trong khoảng thời gian này không thấy cô ấy vậy?”
“Cô ấy nói muốn đi giúp đỡ Dương Yến nên đã ra nước ngoài.” Lục Văn Thù tùy tiện trả lời.
“Văn Thù, anh không sao chứ?” Thấy giọng điệu của anh ta lạnh nhạt như vậy, Yến Cảnh Niên bèn nhíu mày nhìn anh ta: “Kể từ sau sinh nhật của anh, anh như biến thành một người khác. Chúng ta là anh em, anh có thể nói cho em biết nếu có chuyện gì xảy ra không?”
Lục Văn Thù ôm lấy vai Yến Cảnh Niên, chút ý cười hiện lên trên mặt anh ta: “Được rồi, tôi không sao, cậu biết đấy, anh đã tiếp quản Lục thị sau khi ba anh mất nên cũng khó tránh khỏi việc có nhiều chuyện hơn, vì vậy sẽ hơi bực bội.”
Từ trước đến nay Yến Cảnh Niên rất kỹ tính, anh biết anh ta nói vậy chỉ để lấy lệ với anh nên cũng không hỏi thêm.
Chẳng mấy chốc hai người đã đi lên lầu, Yến Cảnh Niên cầm chìa khóa mở cửa, sau khi vào nhà thì thấy Phương Tinh Nghị đang ngồi trong phòng khách với Tưởng Song Kỳ và đút cô ấy ăn gì đó, Tưởng Song Kỳ đang ôm trong tay một cái máy tính bảng và cúi đầu nhìn nó, Phương Tinh Nghị đút gì thì cô ấy ăn cái đó, không nói một lời và cũng không nhúc nhích.
“Anh hai, thuốc trong một tuần đã phối xong rồi.” Yến Cảnh Niên đi qua đặt gói thuốc lên bàn trà, khi nhìn sang Tưởng Song Kỳ như một đứa trẻ thì trên mặt xẹt qua vẻ không kiên nhẫn.
Sau khi tỉnh lại, Tưởng Song Kỳ không khóc hay gây rắc rối, dù ai nói chuyện, kể cả Phương Tinh Nghị, cô ấy cũng không lên tiếng, không ở phòng ngủ thì là ngồi ở phòng khách nhìn máy tính bảng.
Anh đã tới đây mấy chục lần, lần nào cũng thấy Tưởng Song Kỳ như vậy.
“Song Kỳ, em nhìn nè, anh đã mua một album vinyl của ca sĩ mà em thích nhất này.” Lục Văn Thù đưa album nhạc cho Tưởng Song Kỳ và ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Em có muốn xem nó không?”
Tưởng Song Kỳ nhìn về phía anh ta, sắc mặt cô ấy hồng hào, đôi mắt cũng rất sáng, trông không có gì khó chịu, nhưng ngay sau đó cô ấy lắc đầu rồi tiếp tục xem TV.
Không nói câu nào.
“Cô ấy không muốn nói chuyện.” Phương Tinh Nghị thản nhiên nói rồi lại đút cho Tưởng Song Kỳ một quả dâu tây.
Giữa chân mày của người đàn ông đầy mệt mỏi, rõ ràng là đã lo lắng cho Tưởng Song Kỳ rất nhiều.
Lục Văn Thù đau lòng nhưng cũng không thể giúp được gì.
Lục Văn Thù quay lại bên cạnh Yến Cảnh Niên và thấp giọng hỏi: “Cậu ba, không phải cậu rất lợi hại à? Nghĩ vài cách đi, cũng không thể cứ nhìn Song Kỳ trong bộ dạng này, không khóc không gây rối, cũng không nói gì cả.”
Yến Cảnh Niên bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Phiền anh hãy phân rõ sự khác nhau giữa nghiên cứu khoa học và bác sĩ ngoại khoa! Hơn nữa bác sĩ cũng không giải quyết được vấn đề của Song Kỳ, cô ấy tự phong bế tiềm thức của mình và không muốn tiếp xúc với người khác. Thuốc do em bào chế chỉ có thể điều tiết tâm trạng của cô ấy, giúp cô ấy thư giãn chứ không trị tận gốc được.”
Sau khi nói xong, anh ta nhìn về phía Phương Tinh Nghị: “Anh hai bảo Thường Phúc tới đây đi. Lúc trước khi em đưa ảnh của Thường Phúc cho Song Kỳ xem, anh cũng thấy rồi, rõ ràng là cô ấy muốn gặp Thường Phúc…”
“Không cần!” Anh ta còn chưa nói hết đã bị Phương Tinh Nghị ngắt lời, sắc mặt anh âm u, giọng điệu cũng rất lạnh lùng: “Em gái tôi không cần người khác nhọc lòng.”
Yến Cảnh Niên không nhắc lại nữa, anh có thể hiểu tâm trạng của Phương Tinh Nghị. Thường Phúc vẫn luôn ở bên cạnh Song Kỳ, để việc này xảy ra là do cậu ta không bảo vệ được Tưởng Song Kỳ, không làm tròn bổn phận, Phương Tinh Nghị đương nhiên không muốn nhìn thấy cậu ta.
Yến Cảnh Niên và Lục Văn Thù lặng lẽ đứng tại đó nhìn Phương Tinh Nghị đút Tưởng Song Kỳ ăn hết một đĩa kem dâu tây.
Tưởng Song Kỳ dụi dụi mắt, dường như có hơi buồn ngủ.
Phương Tinh Nghị ôn hòa thì thầm với cô ấy vài câu, Tưởng Song Kỳ mới chịu đứng dậy khỏi ghế sofa và bị Phương Tinh Nghị kéo về phòng ngủ, Yến Cảnh Niên nhanh chóng mở gói thuốc và lấy chai thuốc với thuốc chích ra.
Yến Cảnh Niên chích cho Tưởng Song Kỳ, chẳng bao lâu sau cô ấy đã mơ màng ngủ thếp đi. Phương Tinh Nghị nhẹ nhàng lấy cái máy tính bảng ra khỏi tay cô ấy rồi nhét tay cô ấy vào dưới chăn.
Yến Cảnh Niên đứng bên cạnh nhìn mà cảm thấy bực bội.
Lúc đầu vì chuyện thân thế mà Phương Tinh Nghị đã đủ mệt mỏi, ai ngờ Song Kỳ lại gặp chuyện này.
Sau khi hai người cùng nhau rời khỏi phòng ngủ, Yến Cảnh Niên mới nói: “Anh hai, em được mời tham gia một party nổi tiếng ở nước Y, mà mấy tiếng trước cô Dương mới gọi cho em, cô ấy muốn giúp Hứa Cung Diễn giành lại tư cách người thừa kế của Khắc Tư Lợi Nhĩ, nhưng cần có chữ ký của những chính trị gia tham gia party trên tài liệu.”
Anh ta dừng một chút rồi bổ sung: “May thay em cũng nằm trong danh sách đó.”
Khi anh ta nhắc tới ‘cô Dương’, trên mặt Phương Tinh Nghị cũng không có gợn sóng, anh chỉ cất bước đi về phía phòng khách và hờ hững nói: “Tôi và cô ấy đã không còn quan hệ gì nữa từ lâu rồi, khỏi cần suy xét tâm trạng của tôi.”
Yến Cảnh Niên đi theo: “Em điều tra được các chính trị gia trong danh sách đều qua lại thân thiết với Kỷ Gia Trí, cũng có người cùng phe với Hứa Cung Diễn trước đây, nhưng theo tình thế trước mắt, bọn họ không thể ký tên trên tài liệu được nữa.”