Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi - Dương Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 512: XIN LỖI

“Cô Tưởng, thẻ của cô đều bị Tổng giám đốc Phương chặn rồi, tối đa nhất trong một thẻ mới có ba trăm triệu, có lấy gì trả tôi đây?”

Dương Yến trừng to mắt: “Cái này anh cũng biết?”

“Ừm.”

“Ôi trời, anh có thẻ thì cho tôi mượn quẹt một cái đi, tôi rất thích bộ váy cưới kia.” Đồ gì mà cô ta đã nhìn trúng lại còn rất vừa vặn rất phù hợp với cô ta thì thật sự rất khó gặp được: “Tôi trả lại cho anh theo từng tháng là được rồi?”

“Bộ nào?”

Tưởng Song Kỳ đem váy cưới ôm đến cho anh ta xem, trong mắt tràn ngập chờ mong: “Bộ này, đẹp không?”

“Ừm, đẹp.” Sơn chỉ nhìn lướt qua một cái rồi sau đó đến hỏi nhân viên cửa hàng: “Bộ váy cưới kia bao nhiêu tiền?”

“Chờ một lát, tôi giúp anh hỏi một chút.” Nhân viên cửa hàng dùng tai nghe hỏi cửa hàng trưởng dưới lầu, sau đó nói cho Sơn: “Bộ này là cùng hợp tác với nhà thiết kế C&C, ba tỷ hai trăm bảy mươi triệu.”

Tưởng Song Kỳ à một tiếng: “Khá là rẻ.”

Trước đó mấy cái túi xách cô ta mua mỗi cái đơn giá đều trên dưới hai tỷ tư, cộng thêm hàng ngày đều mặc đồ hiệu xa xỉ, đối với đồ dùng chưa bao giờ có khái niệm ‘đắt’.

Tưởng Song Kỳ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Sơn: “Anh sẽ không ngay cả ba tỷ cũng không có đấy chứ?”

“Có.”

“Vậy là tốt rồi…”

“Nhưng tôi không muốn mang ba tỷ chỉ để đi mua một bộ váy cưới.” Sơn nói: “Cô Tưởng, một tháng cô đưa cho tôi được hơn một trăm triệu, chờ tôi nghỉ hưu rồi chắc tiền cô nợ tôi đoán chừng còn chưa trả xong.”

“Thẻ của tôi chỉ tạm thời bị đóng, tháng sau anh Nghị sẽ mở ra cho tôi.”

“Tổng giám đốc Phương nói với cô như thế sao?”

“…”

Thấy Tưởng Song Kỳ không nói lời nào vậy đó chính là nói dối, Sơn quay người đi ra ngoài: “Cô Tưởng, đi thôi.”

Tưởng Song Kỳ bổ nhào qua ôm lấy bắp chân của anh ta, cả người ngồi xổm trên mặt đất.

Sơn không nhấc nổi chân, quay đầu nhìn cô ta: “Cô cũng chưa kết hôn, mua váy cưới làm gì?”

“Tôi thích! Anh giúp tôi mua đi mà!” Tưởng Song Kỳ vểnh môi đỏ lên, khóc lóc om sòm lăn lộn ăn vạ với anh ta: “Bây giờ mua, chờ bạn trai tôi trở về, tôi có thể cho anh ấy một sự ngạc nhiên!”

“…”

“Van xin anh, cho tôi mượn thẻ dùng đi!” Tưởng Song Kỳ tiếp tục nũng nịu: “Tôi trở về bán mấy cái túi rồi trả lại tiền cho anh.”

Cô ta thật sự rất thích bộ váy cưới này.

Bình thường ngoại trừ mấy người Phương Tinh Nghị, đối với tất cả người đàn ông khác cô ta đều khinh thường việc nũng nịu này, về sau cái tên đàn ông này cũng thành ngoại lệ.

Sau một thời gian ngắn ở chung cô ta cảm thấy đi cùng với anh ta tràn đầy cảm giác an toàn nên rất thích kề cận với anh ta.

Kì quái, cũng không biết vì sao lại như vậy, trong lòng muốn như vậy sau đó cô ta liền làm theo.

Một nụ cười thoáng qua ở trong mắt Sơn.

Sơn thở dài: “Tôi mua, cô đứng dậy được chưa?”

“Tôi biết anh là tốt nhất mà!” Tưởng Song Kỳ trơn tru đứng lên, chỉ huy nhân viên cửa hàng đứng ở bên cạnh: “Gói bộ váy cưới này lại giúp tôi, chúng tôi xuống dưới quẹt thẻ!”

“Được rồi cô Tưởng.” Nhân viên cửa hàng tận mắt thấy toàn bộ quá trình Tưởng Song Kỳ nũng nịu, giờ phút này khóe miệng đều không nín được cười.

Tưởng Song Kỳ cũng không so đo với nhân viên cửa hàng, kiêu ngạo mang theo Sơn rời đi.

Sau khi xuống lầu, cô thấy hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc tinh xảo đang đứng ở bên cạnh quầy nói gì đó.

Lúc mơ hồ nghe đến tên ‘Lục Văn Thù’ cô ta liền thấy hiếu kỳ lên đi qua nghe trộm.

Một cô gái trẻ tuổi oán giận nói: “Cô nói có phải là Lục thiếu có tật xấu gì hay không, gọi người tới chỗ ở của anh ta chỉ để nghe chúng tôi nũng nịu, nũng nịu không tốt liền hung thần ác sát đuổi ra ngoài.”

Một cô gái khác nói: “Trước đó Trang Nhã đi qua đó cũng bị mắng, nhưng còn lấy được một khoản tiền.”

“Nghe nói Lục thiếu rất chiều bạn gái không phải sao, sao lại biến thành như thế này rồi?”

“Ai biết được? Nhưng anh ta thật sự rất hào phóng.”

“Còn không phải sao! Nếu không có mấy đồng tiền bẩn đó thì ai nguyện ý bị mắng còn cười làm lành với anh ta chứ!” Cô gái đó hừ một tiếng: “Nếu như anh ta cho tôi tiền thì tôi cũng rất nguyện ý đi cùng với anh ta ấy chứ, ha ha!”

Tưởng Song Kỳ nghe xong không nhịn xuống được, giẫm lên giầy cao gót mấy bước đi đến trước mặt hai cô gái đó.

“Tôi còn tưởng rằng xinh đẹp thế nào cơ!” Tưởng Song Kỳ miệt thị quét mắt nhìn hai cô gái trẻ một cái: “Lục thiếu đem các cô mắng là đúng rồi, nhìn hai cô như thế này đúng là rất muốn mắng, là tôi thì tôi cũng sẽ mắng đi hai người.”

Hai cô gái mặt tái đi.

Một người trong đó kịp phản ứng lại trước: “Tưởng Song Kỳ? Cô là minh tinh cũng không thể mắng chửi người như thế?”

“Hai người đáng để cho tôi mắng sao?” Tưởng Song Kỳ quét mắt nhìn bọn họ từ trên xuống dưới: “Vẻ ngoài không đẹp thì đi phẫu thuật thẩm mĩ, xem tạp chí mà học cách ăn mặc, đừng vác cái bản mặt này ra ngoài mà dương dương tự đắc, thật sự là mất mặt!”

Cô bé kia cuống quít trốn ra sau lưng, nâng cao lưng eo nói với Tưởng Song Kỳ: “Chúng tôi như thế nào thì cũng tốt hơn cô, sau lưng cùng đàn ông làm loạn, phải bị phong sát!”

“Cô nói cái gì!” Tưởng Song Kỳ dùng sức kéo tóc cô ta, hung hăng trừng mắt nhìn cô ta: “Cô nói ai làm loạn?”

“Cô làm loạn!” Cô gái kia thét to: “Cô cho rằng mấy cái video kia bị xóa hết thì sẽ không có ai biết sao? Cô và một đám đàn ông chơi kiểu bầy đàn, cô so với chúng tôi còn buồn nôn gấp trăm lần!”

Tưởng Song Kỳ choáng váng.

Lúc trước cô quay phim rất thường xuyên ra ngoài giúp Phương Tinh Nghị bàn chuyện làm ăn, đều được Phương Tinh Nghị bảo vệ rất tốt.

Không nghĩ tới lại có người nói xấu cô sau lưng như thế!

Tưởng Song Kỳ còn chưa kịp ra tay thì cô gái kia đã bị người ta kéo qua.

Cô nhìn thấy Sơn quơ lấy bình hoa ở bên cạnh hung hăng nện vào đầu cô bé kia, đem người đánh cho đầu rơi máu chảy ở trong đại sảnh thét lên không ngừng, nhìn sắc mặt anh ta hung ác nham hiểm giống như hận không thể giết chết cô gái kia vậy.

Sơn đem mấy mảnh vỡ của bình hoa nện trên mặt đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai cô gái kia.

“Cút!”

Hai cô gái kia bị dọa cho sắp khóc rồi.

Cô gái không bị sao dìu cô gái bị đánh chảy máu đầu, hai người thất tha thất thểu rời khỏi cửa hàng.

Sơn lấy ra mấy tờ tiền mặt đưa cho cửa hàng trưởng đang choáng váng ở bên cạnh: “Tiền bình hoa.”

Sau đó một tay sách túi váy cưới, một tay nắm lấy tay Tưởng Song Kỳ rời đi.

Tưởng Song Kỳ cũng không biết mình lên xe như thế nào, đầy trong đầu đều là những lời mà cô gái kia vừa nói.

Cùng hình tượng Sơn cầm bình hoa nện cô gái kia.

“Cô ta mắng tôi, nói tôi làm loạn…” Tưởng Song Kỳ lầm bầm, có loại xúc động muốn sụp đổ: “Tôi không có, không có! Anh Nghị sẽ bảo vệ tôi, không ai dám đụng đến tôi.”

Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng cô ta đang tuôn ra một cỗ cảm giác khó chịu, trực tiếp khóc lên.

Cô ta rất sợ hãi.

Cũng không biết tại sao muốn khóc.

Sơn đưa tay ra ôm lấy cô, ôn nhu dụ dỗ nói: “Mấy người đó xem mấy cái tin tức liền nói lung tung, đừng nghĩ nhiều. Cô là tiểu công chúa xinh đẹp nhất…”

Tay anh ta vừa chạm vào cánh tay Tưởng Song Kỳ thì toàn thân tóc gáy Tưởng Song Kỳ đã dựng lên, sợ hãi hét rầm lên.

“Anh không được đụng tôi!”

Cô ta liều mạng dịch người về phía bên kia xe, khoanh tay lại, cả người run lẩy bẩy.

Tay Sơn từ từ thu hồi lại, hung hăng nắm thành quả đấm, nhìn dáng vẻ sợ hãi này của Tưởng Song Kỳ trong lòng đau dữ dội.

Một lát sau, thấy Tưởng Song Kỳ vẫn còn đang run rẩy không có dấu hiệu dừng lại, anh ta mở một chai nước ra đem một viên thuốc ném vào lắc lên, đưa cho cô ta: “Uống chút nước đi.”

Tưởng Song Kỳ tiếp nhận uống hai ngụm.

Cô ta dựa vào cửa sổ xe, không bao lâu đã cảm thấy rất buồn ngủ, mí mắt chậm rãi nhắm lại.

Chờ Tưởng Song Kỳ ngủ rồi, Sơn mới dám đem người ôm vào trong ngực.

Thấy được hai mắt ửng đỏ của cô ta, sờ hai tay lạnh buốt kia liển cảm thấy vừa hận lại vừa tự trách.

“Thật xin lỗi.” Sơn sờ lên gương mặt của cô ta, thấp giọng nói: “Là anh không bảo vệ tốt cho em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK