CHƯƠNG 190: NGƯỜI CỦA ANH, KHÔNG CHO PHÉP NGƯỜI KHÁC NHỚ!
“Hứa Cung Diễn, anh buông tay.” Dương Yến đẩy mạnh anh: “Tôi hết hơi rồi.”
Ôm lấy một lúc, Hứa Cung Diễn buông lỏng tay ra, Dương Yến lùi lại ngay lập tức, nhìn anh đầy cảnh giác.
Sự cảnh giác của người phụ nữ khiến Hứa Cung Diễn không khỏi hụt hẫng, điều đó cũng chứng tỏ những tổn thương mà anh gây ra đã in sâu vào trái tim cô, cô không thể quên anh, đành mỉm cười hài lòng.
Hứa Cung Diễn nói: “Ngoan nhé, rời khỏi mối quan hệ với Phương Tinh Nghị càng sớm càng tốt, anh ta không phải là người tốt. Em muốn gì cứ nói với anh, dù em muốn thành lập công ty riêng, anh cũng có thể giúp em.”
“Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ai tốt hơn ai chứ.” Dương Yến lạnh lùng nói.
Hai người chia tay cũng mấy năm rồi, giờ bằng cách nào đó lại xuất hiện, làm mấy trò như phim truyền hình này.
“Em không hiểu.” Hứa Cung Diễn muốn nói gì đó, nhưng lại từ bỏ: “Em còn muốn giúp anh ta?”
“Đấy là tôi nợ anh ấy.”
Đôi mắt Hứa Cung Diễn dừng lại trên khuôn mặt Dương Yến, một lúc lâu, anh nói: “Phương Tinh Nghị cao tay thật, hóa ra lòng trắc ẩn và sự cảm thông của người phụ nữ là rất quan trọng.”
Dương Yến cau mày, cô không hiểu lắm: “Ý anh là gì?”
“Không có gì.”
Cô sẵn sàng giúp đỡ thì cứ giúp, dù sao Phương thị sẽ không tồn tại thêm lâu nữa đâu, sự thật sẽ sớm được phơi bày.
Người của anh thì không cho phép người khác nhớ nhung!
Sau khi hai người trở về từ trang viên đến khách sạn, Hứa Cung Diễn tự nhốt mình trong phòng ngủ, dường như anh phải giải quyết mọi việc, Dương Yến không biết đi đâu, nên đành về phòng ngủ.
Cô mở Messenger, còn vô số tin nhắn chưa đọc.
Tưởng Song Kỳ là nhiều nhất.
Kể từ khi Tưởng Song Kỳ xác nhận mối quan hệ của cô ấy với Quách Thường Phước, cô ấy lại càng mặt dày mày dạn hơn một chút, lúc nào cũng chào hỏi chị gái, thỉnh thoảng còn bảo người gửi đồ ăn cô làm cho Phương thị, cô ấy chu đáo đến thế là cùng.
Dương Yến cũng chậm rãi mủi lòng.
Không còn cách nào khác, mẹ Dương còn tặng hồng bao cho Tưởng Song Kỳ, cô cũng không thể phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp của người ta.
Lần này, Dương Yến đã trả lời tin nhắn của Tưởng Song Kỳ, xem như đã nhận cô ấy là em dâu của mình.
Trước khi rời đi, tin nhắn của Tưởng Song Kỳ lại ập tới liên tục.
Tưởng Song Kỳ:【Cuối cùng chị cũng trả lời em rồi!】
Tưởng Song Kỳ:【Chị gái em biết chuyện gì xảy ra chưa! Lúc chị đi công tác, cô Tống không biết xấu hổ đã nhân cơ hội này gặp gỡ anh Nghị, hôm nay họ đến sân bay rồi, sẽ đi tuần trăng mật đấy! 】
Tưởng Song Kỳ:【Anh Nghị cũng tắt điện thoại luôn, quá đáng thật! Chị đừng lo, em sẽ bảo người theo dõi họ, không để họ làm gì cả đâu!】
Tin nhắn hệt như một trận bom, liên tục rơi xuống.
Ban đầu Dương Yến thì dở khóc dở cười, nhưng khi cô thấy dòng chữ “tuần trăng mặt”, có một cảm xúc không thể giải thích được.
Không phải họ kết hôn chỉ vì hợp tác sao? Tuần trăng mật là sao?
Dương Yến cảm thấy không thoải mái.
Không biết tự khi nào, thỉnh thoảng cô lại nghĩ đến Phương Tinh Nghị, khi anh cười, khi anh dạy dỗ người khác, khi anh vội vàng bảo vệ cô, khi anh say, khi anh trông thật ngốc.
Có thể Phương Tinh Nghị không đủ tốt, lạnh lùng và không thân thiện, nhưng cô cũng nhìn thấy khía cạnh dịu dàng của anh, tôn trọng người bên cạnh mình nhưng không thiên vị một cách quá đáng, là một người sẽ bảo vệ người khác khỏi bị bắt nạt.
Cô có thể nhanh chóng trở thành một nhà lãnh đạo có trình độ từ dịch giả, đó là nhờ những gì anh đào tạo cho cô, anh dạy cô những điều mà không ai có thể sánh kịp.
Nhưng cô và anh dường như không thể đến được với nhau.
Dương Yến không có tâm trạng, ngay khi cô mở newsfeed, cô trông thấy hình ảnh thân mật giữa Lâm Thanh Dung và Lục Văn Thù, rồi là ảnh bữa trưa của Quách Thường Phước do Tưởng Song Kỳ làm.
Nhìn xong cô còn tức giận hơn, thế là cô chặn tất cả người bạn này.
Vào lúc 6:30 tối, Hứa Cung Diễn gõ cửa phòng Dương Yến, anh mặc một bộ vest đen, trông rất lãng tử.
“Thay đồ đi, chúng ta ra ngoài.”
Dương Yến thay một chiếc váy dây đen lúc trước mua trong cửa hàng, muốn hỏi anh đi đâu, nếu long trọng thì trước tiên đến tiệm làm tóc bên dưới làm một chút.
Cô không ngờ Hứa Cung Diễn lại trực tiếp mời đội tạo kiểu tới.
Bảy tám người vây quanh Dương Yến, từ kiểu tóc, móng tay cho đến đồ trang sức với trang phục, chỉ trong một tiếng, Dương Yến đã biến thành một danh lưu tham gia vào xã hội thượng lưu.
Dương Yến nhìn mình trong gương, chợt hiểu tại sao các minh tinh lại muốn một đội ngũ tạo mẫu của riêng mình.
Đẹp quá!
Khi Hứa Cung Diễn thấy cô đi ra, anh đã rất ngạc nhiên!
Trên đường lái xe ô tô đến khách sạn, Hứa Cung Diễn giải thích ngắn gọn cho Dương Yến, tối nay họ sẽ đến một bữa tối từ thiện được một người giàu nhất ở Hàng Khê tổ chức, nhiều người nổi tiếng sẽ đến, sẽ rất náo nhiệt.
Dương Yến gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hỏi lại: “Chúng ta cứ như vậy đi xem náo nhiệt sao?”
“Ừ, dù sao cũng là ngày cuối cùng mà.” Hứa Cung Diễn cúi xuống, vén một vài sợi tóc vài tai cô, thở hơi thở ấm áp lên má cô: “Hy vọng sẽ có một vài kỷ niệm tốt.”
“Anh nói thì cứ nói đi, đừng cứ động…” Dương Yến ngả người ra sau, cô không quen như vậy, cô dùng tiếng ho che giấu sự bối rối, đổi chủ đề: “Đừng quên lời hứa của anh.”
Nụ cười trong mắt Hứa Cung Diễn hạ dần.
Anh ừ một tiếng.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước một khách sạn tên Carlton Hotel.
Dưới cầu thang được đặt một tấm thảm đỏ tươi, hai bên thảm đỏ chật kín đủ các phương tiện truyền thông khác nhau, ánh sáng từ chiếc đèn magie trên tay một người liên tục chụp những người trên thảm đỏ, ánh sáng thật chói mắt.
Trước đó Dương Yến đã đối mặt với rất nhiều sóng to gió lớn, cũng đã thích nghi với việc này, cô ẩn mình sau Hứa Cung Diễn băng qua thảm đỏ, trực tiếp đến phòng tiệc trên tầng ba.
“Cậu Hứa.”
Hai người bước vào phòng tiệc tráng lệ, có người ngay lập tức chào đón họ, nhìn khoảng bốn mươi lăm tuổi, mỉm cười chào hỏi Hứa Cung Diễn.
Hứa Cung Diễn khẽ gật đầu: “Nam trưởng quan.”
Anh đặt tay lên eo Dương Yến, giới thiệu cô với Nam trưởng quan: “Đây là bạn gái tôi, Dương Yến.”
“Cô thực sự trông rất đẹp.” Nam trưởng quan đưa tay ra.
Thấy vậy, Dương Yến nhanh chóng đưa tay ra, mỉm cười khẽ lay Nam trưởng quan, nhưng cũng bí mật sốc.
Người đàn ông này theo cô biết thì thường xuất hiện ở tạp chí quân sự, cũng khá nổi tiếng, cô không ngờ Hứa Cung Diễn chỉ mới ở nước T được vài tháng mà ngay cả người như vậy anh cũng quen biết.
Tiếp theo, một người nào đó cũng đến chào hỏi Hứa Cung Diễn và nói vài lời.
Hứa Cung Diễn mỉm cười, giới thiệu Dương Yến cho họ, những người đó có cùng thái độ với Dương Yến như với Hứa Cung Diễn, một số người dường như cũng biết cô.
“Cô Dương nếu tôi không nhầm thì là tổng giám đốc đại diện của Phương thị thì phải?”
“Vâng.”
Người phụ nữ cười: “Không ngờ cô lại là bạn gái của anh Hứa, sao cô có thể giúp người khác kinh doanh thay vì giúp bạn trai mình được chứ? Rất dễ khiến người khác hiểu lầm cô và Phương tổng đó.”
Lời nói của người phụ nữ rất sắc bén, đi thẳng vào vấn đề.
Dương Yến bị chặn lại trong giây lát, không biết phải nói gì.
Hứa Cung Diễn mỉm cười dịu dàng với người phụ nữ: “Bạn gái tôi rất ham học hỏi, cô ấy thấy Phương thị lớn mạnh như vậy, chắc hẳn phải có điều gì đó đặc biệt mà cô ấy muốn học, và Phương thị cũng trân trọng những người ham học hỏi.”
Người phụ nữ gật đầu: “Là vậy sao? Nhưng với nhiều vấn đề trong Phương thị như vậy, họ đang trên bờ vực phá sản nữa, quan điểm của cô Dương thế nào?”
Lần này Dương Yến không thể nhịn được nữa.
Cô nghe mấy lời của người phụ nữ đó, cái thái độ đào cao giẫm thấp đó, đôi môi đỏ mím lại: “Họ đã tuyên bố phá sản đâu? Dù sao thì bà có thể yên tâm, ngay cả khi Phương thị vẫn hoạt động tiếp nữa, thì cũng sẽ không hợp tác với bà đâu.”
Sắc mặt của người phụ nữ thay đổi.
Giọng nói của Dương Yến càng trở nên thờ ơ: “Người đàn ông bên cạnh tôi đây, cũng sẽ không hợp tác với bà.”
Hứa Cung Diễn chỉ cười: “Em nói gì anh sẽ nghe đó.”