CHƯƠNG 162 : BỤNG MÃI VẪN CHƯA THẤY LỚN.
Dương Yến vừa cúp điện thoại thì Phương Tinh Nghị đã tự đẩy xe lăn đi tới, anh đưa mắt nhìn vào chiếc bụng phẳng lì của cô rồi tự hỏi : “ Vợ à, sao em mang thai lâu như vậy rồi mà bụng không thấy lớn hơn chút nào hết vậy?”
Dương Yến: “…”
Tại sao anh ấy cái gì cũng biết nhưng lại khăng khăng tin cái bụng bầu giả đó là thật nhỉ?
“ Đừng nhìn nữa Tổng giám đốc Phương, có nhìn nữa cũng không có to lên đâu.” Dương Yến thở dài, cô định giải thích rõ cho Phương Tinh Nghị nghe lần ba thì anh đã bất ngờ áp sát đầu vào bụng cô rồi.
“ Em bé chắc đã có tay có chân cả rồi, để anh nghe thử xem.” Phương Tinh Nghị tự biên tự diễn, anh áp sát đôi tai mình lên bụng cô rồi nghiêm túc lắng tai nghe.
Dương Yến bất lực đưa tay đỡ trán.
Tổng giám đốc Phương uống say thật là dễ thương a!
Ngay khi Dương Yến chuẩn bị mở miệng nói gì đó, thì phía cửa đột nhiên vang lên tiếng bíp, sau đó cánh cửa đột ngột bị đẩy ra, ông Phương thân mặc trang phục thời Đường đứng ở cửa với sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn khởi.
Dương Yến giật nảy.
Ông Phương thấy họ đang thân mật nên cũng khựng người.
“ Ta đi ngang qua đây nên vào đây xem thử.” Ông Phương nói, rồi nhìn thấy Phương Tinh Nghị đang áp đầu mình trên bụng của Dương Yến, đôi mắt ông lập tức sáng rỡ rồi lập tức hỏi Dương Yến : “ Có thai rồi sao?”
“Không phải—“
“ Phải đó.” Lời nói của cô bị Phương Tinh Nghị cắt ngang : “ Nhưng mà bụng mãi mà vẫn chưa thấy to ra.”
Có mang thai đâu, to cái mông í!!
“ Ai zô, thật sao?” Ông Phương vui mừng khôn xiết, nhưng ông nhất thời lại không nhận ra Phương Tinh Nghị có gì đó không đúng lắm. Ông nhanh chóng chạy tới với nụ cười rạng rỡ.
Ông đưa tay kéo Phương Tinh Nghị ra rồi đưa Dương Yến đến ghế sofa ngồi xuống. Ông nhìn vào bụng cô rồi cười hí hửng: “Ta biết ngay mà, con và Tinh Nghị chính là trời sinh một cặp đó, các con chắc chắn sẽ ở bên nhau, mang thai đứa trẻ này rồi thật là tốt quá!”
“Ông Phương ông hiểu lầm rồi.” Dương Yến vội vàng nói : “ Con không….”
Ông Phương ngắt lời cô: “ Con cứ yên tâm, ta biết con muốn nói gì mà! Con mang thai rồi, hôn nhân của Tinh Nghị và cô Tống sẽ được bãi bỏ, Tinh Nghị sẽ giải trừ hôn ước mà.”
“Không phải cái này, con….”
“ Mang thai rồi không được làm việc cật lực nữa, Phương Thị không còn nữa thì thôi, ta vẫn còn tiền nuôi mấy đứa mà!” Ông Phương ngắt lời Dương Yến lần nữa : “ Phải nghỉ ngơi cho thật tốt đó.”
Ngay khi Dương Yến định mở miệng, thì chuông điện thoại của ông Phương lại reo lên.
Sau khi ông Phương nghe điện thoại xong, dường như có chuyện gì đó gấp nên ông phải đi, ông nói : “ Mấy ngày nữa là tới Tết trung thu rồi, lúc đó mấy đứa nhớ về Phương Trạch đó, lâu lắm rồi ở nhà không có chuyện vui như vậy rồi!”
Trước khi rời đi, ông còn nghiêm mặt cảnh báo Phương Tinh Nghị : “ Mau mau giải trừ hôn ước với cô Tống đi đó, nghe rõ chưa? Nếu mày mà bắt nạt con dâu và cháu nội của ta, ta sẽ chặt giò mày đấy!”
Sau đó ông vội vàng rời đi…
Kể từ khi ông Phương tới cho tới lúc rời đi, còn chưa tới 10 phút nữa, Dương Yến cảm giác như cả người cô sắp rệu rã ra rồi.
“ Phương Tinh Nghị!” Dương Yến giận dữ trừng to mắt nhìn anh, trực tiếp kêu tên anh, anh say rồi thì cô cóc thèm sợ : “ Anh có biết anh đã gây hiểu lầm tai hại rồi không hả?”
“ Bà xã à, em đừng giận.” Phương Tinh Nghị đẩy lên xe lăn đi tới rồi rót trà cho cô: “Uống nước để thông cổ họng đi. Có phải em giận vì anh đính hôn với người khác không?”
Dương Yến không thèm uống trà mà giận dữ nói tiếp : “Tôi không có thai! Không có thai!”
“ Có thai mà.” Phương Tinh Nghị nói một cách chắc chắn, đôi mắt sâu sắc và chắc nịch: “Em quên đêm chúng ta ở khách sạn Châu Tế rồi sao? Sau đó em còn quấn lấy anh, anh quên…..”
“ Tôi có thai có thai rồi!” Dương Yến đưa tay bịt miệng ngăn anh nói tiếp. Thật xấu hổ mà : “ Đừng nói nữa, tôi xin anh đó anh hai của tôi ơi!”
Xấu hổ chết được!
Phương Tinh Nghị lấy tay cô ra rồi dặn dò: “ Em thấy ba cũng nói rồi đó, em mang thai phải tĩnh dưỡng cho tốt, Phương Thị không còn nữa thì thôi, anh vẫn còn rất nhiều tiền mà,em có sinh ba đứa anh cũng nuôi được.”
Dương Yến sắp phát điên rồi : “ Anh hai à em sai rồi, đừng nói mấy này nữa được không?”
“ Vậy thì nói gì?” Phương Tinh Nghị nghĩ ngợi một lát rồi lấy điện thoại ra : “Vậy để anh gọi điện thoại cho Tĩnh Hòa, hỏi cô ấy khi nào thì được rảnh để mở họp báo giải trừ hôn ước.”
“Tôi cảm động lắm, thật đó.” Dương Yến cầm lấy tay anh,cô muốn khóc lắm rồi : “ Chuyện này để sau rồi nói, tôi và em bé đói rồi, ăn cơm trước có được không?”
“ Vậy thì ăn cơm thôi.” Phương Tinh Nghị sờ sờ bụng cô: “ Để em bé đói thì không tốt.”
“…”
Nếu cô chưa từng đến Thổ Nhĩ Kỳ với Phương Tinh Nghị thì tốt rồi!
Khi ăn cơm, thấy Dương Yến ăn rất nhiều tôm nên Phương Tinh Nghị đã đặt đĩa sang một bên.
“Hải sản thì ăn được, nhưng ăn nhiều quá lại không tốt cho em bé, uống nhìều canh rau chân vịt một chút đi.”
Dương Yến muốn ăn cá, cô vừa định đưa đũa lên gắp thì Phương Tinh Nghị đã bưng dĩa cá qua chỗ mình rồi cẩn thận gắp xương cá và nếm thịt cá, nếu không vấn đề gì thì mới đưa cho Dương Yến.
Dương Yến ăn cá mà lòng cô thầm nghĩ và nghĩ: Tuy chú út Phương có hơi kỹ tính nhưng lại đáng yêu ghê!
Nhưng cô phát hiện ra mình sai rồi.
Sau khi ăn xong, tinh thần của Phương Tinh Nghị vẫn rất tốt. Anh mở ứng dụng mẹ và bé trên điện thoại di động ra rồi đặt mua một đống đồ dùng cho em bé, còn thảo luận với những người khác làm sao để chăm sóc thai phụ nữa chứ.
Dương Yến xấu hổ đến nỗi da gà da vịt của cô cũng nổi hết lên, cô lấy điện thoại của Phương Tinh Nghị lại rồi dỗ dành anh ta: “Tổng giám đốc Phương, bác sĩ nói anh cần nghỉ ngơi, tôi đưa anh đi ngủ trưa nha.”
“Anh không buồn ngủ” Phương Tinh Nghị nói có chút không hài lòng : “ Bà xã, em gọi anh là Tổng giám đốc Phương nghe xa lạ quá vậy hả?”
“Vậy Phương Tinh Nghị?”
Phương Tinh Nghị vẫn cau mày : “ Không phải em vẫn hay gọi anh là chú nhỏ sao? Đêm ở khách sạn Châu Tế……”
“ Chú nhỏ chú nhỏ!” Dương Yến ngắt lời anh rồi luyên thuyên nói: “ Bây giờ tôi đưa chú lên ngủ trưa, đợi chú dậy rồi muốn tôi kêu bao nhiều lần cũng được hết, nha?”
Sợ Phương Tinh Nghị lại nói những lời khiến cô vỡ vụn, cô nhanh chóng nói thêm: “Chú biết đấy, tôi mang thai rồi nên cũng phải cần ngủ trưa. Chú nhỏ à, chắc chú cũng thương tôi và em bé mà đúng không?”
Quả nhiên Phương Tinh Nghị nghe cô hai lời này xong liền đi lên lầu nghỉ ngơi.
Dương Yến cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đợi chú út Phương ngủ được một giấc thì sẽ đỡ say, lúc đó chú út bình thường sẽ trở lại.
Dương Yến ban đầu định dỗ Phương Tinh Nghị ngủ xong sẽ đi xử lý e-mail, nhưng chắc là hồi nãy do ăn no quá nên bây giờ lại có hơi buồn ngủ, còn chưa kịp xem email thì cô đã gục xuống bàn ngủ rồi.
Khi Dương Yến tỉnh dậy, cánh tay cô vô cùng đau nhức.
Cô xoa bóp tay rồi đưa mắt nhìn màn hình điện thoại, đã tối rồi. Phương Tinh Nghị chắc cũng đã tỉnh táo hơn rồi nhỉ, sau đó cô mở cửa phòng sách rồi đi ra ngoài.
Vừa hay lại đụng phải một đám người vừa mới từ phòng họp đi ra ở trên hành lang.
“ Uả, tại sao mọi người lại ở đây?” Dương Yến ngạc nhiên. Đây đều là những nhân viên cấp cao của Phương Thị. Nhưng Dương Yến đâu có kêu họ đâu, sao họ lại tới đây rồi?
Mấy người nhân viên nhìn Dương Yến, họ sốc như vừa mới tìm được lục địa nào mới vậy.
Một trong số họ lắp bắp nói : “ Giám , giám đốc Dương, xin chúc mừng cô, chúng tôi sẽ xử lý tốt công việc của Phương Thị.”
“ Đúng vậy a, Tổng giám đốc Dương cô phải nghỉ ngơi cho tốt đó!”
Nhìn thấy bộ dạng của bọn họ, đáy lòng Dương Yến lại dấy lên cảm giác không hay.
Sau đó cô nhìn thấy Phương Tinh Nghị và Cao Mỹ Hy đi ra khỏi phòng họp, cô còn chưa kịp mở miệng lên tiếng thì Phương Tinh Nghị đã hỏi : “ Vợ à, em ngủ trưa dậy rồi sao?”
Cả người Dương Yến sắp điên rồi.
Tại sao!
Tại sao cả một buổi chiều trôi qua rồi mà chú út Phương vẫn chưa tỉnh rượu vậy hả trời!!!
Phương Tinh Nghị không nhận thấy biểu hiện của Dương Yến có gì sai, anh lại nói với cô: “ Anh đã kêu thư kí Cao cho gọi cho mấy nhân viên quản lý cấp cao tới đây họp để thông báo với họ rằng em đang mang thai và cần nghỉ ngơi, nên mọi chuyện trong Phương Thị đều giao cho bọn họ xử lí.”