CHƯƠNG 407: ĐẠP GÌ MÀ ĐẠP, AN PHẬN MỘT CHÚT CÓ ĐƯỢC KHÔNG!
Sau khi lấy hành lý, cô đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện cho Hứa Cung Diễn.
Bởi vì mải thu dọn vali nên cô không cẩn thận đụng vào người đi đường bên cạnh, hộ chiếu và kính râm trên tay đối phương rơi xuống đất, điện thoại của cô cũng bị rơi.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Dương Yến vội vàng ngồi xổm xuống nhặt đồ lên cho người ta.
“Cảm ơn.” Một bàn tay đưa tới nhận lại đồ, giọng nói nhu hoà, còn mang vài phần linh hoạt, rất êm tai.
Dương Yến mấp máy môi, cười ngẩng đầu, trông thấy đối phương là một người phụ nữ vóc người thon gọn, mặc vest, tóc dài xõa trên vai, mắt ngọc mày ngài, mang nét quyến rũ cuốn hút.
Lúc thấy rõ dung mạo của người phụ nữ này thì nụ cười của Dương Yến khựng lại, giật mình.
Giám đốc bộ phận R của tập đoàn Phương Thị – Triệu Dịch Hân.
“Cô Dương Yến?” Triệu Dịch Hân cũng nhận ra Dương Yến, vội vàng vươn tay đỡ cô dậy: “Tôi vừa tới tập đoàn Phương Thị làm việc, nghe nhân viên trong bộ phận có nhắc tới giám đốc trước đó, cũng chính là cô.”
“Chào cô.” Dương Yến lịch sự bắt tay cô ta, cười nhạt đầy xa cách: “Tôi đã rời khỏi đó rất lâu rồi, khoảng thời gian qua đều ở nước ngoài, bận rộn quá nên không có thời gian xem tin tức, cô là?”
“Thì ra vừa qua cô Dương ở nước ngoài.” Triệu Dịch Hân vẫn cười rạng rỡ: “Xin giới thiệu, tôi là giám đốc mới của bộ phận R tập đoàn Phương Thị, Triệu Dịch Hân.”
Dương Yến buông tay ra, cầm tay kéo vali: “Chúc mừng cô, tập đoàn Phương Thị là một tập đoàn lớn, tôi tin ở đó cô sẽ có những gì cô muốn, phát triển tài năng của cô.”
“Cảm ơn.” Triệu Dịch Hân mỉm cười: “Nhưng tôi còn nhiều điều muốn học tập từ tiền bối như cô lắm!”
Cô ta đánh son đỏ kiều diễm, tôn lên làn da trắng nõn, cực kỳ xinh đẹp động lòng người.
“Tôi nghe nói trước đây tiền bối học ngành phiên dịch, sau đó từ bộ phận phiên dịch chuyển đến bộ phận R mới thành lập, mạnh mẽ dứt khoát như sấm rền gió cuốn, xử lý gọn ghẽ mọi chuyện từ trên xuống dưới của Phương Thị, vừa đẹp vừa thông minh, là tấm gương của giới kinh doanh.”
Dương Yến duy trì nụ cười lịch sự: “Tôi không lợi hại như vậy đâu, bọn họ đề cao tôi rồi.”
“Bất kể có đúng vậy hay là do người khác thổi phồng, tiền bối vẫn là một người lợi hại.” Triệu Dịch Hân theo đuổi không bỏ: “Có thể từ phiên dịch viên nhảy sang một nghề khác làm việc mà thành tích vẫn tốt như thế, không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được.”
Dương Yến: “…”
“… Cô Triệu, cô bao nhiêu tuổi rồi?” Dương Yến cười hỏi.
Triệu Dịch Hân dường như không ngờ tới Dương Yến sẽ hỏi điều này, chục giây sau mới đáp lại: “Tôi hai mươi tám.”
“Ồ, hơn tôi ba tuổi.” Dương Yến giống như đang nghĩ gì đó, rồi lại cười nhạt: “Công trạng của tôi năm đó tại Phương Thị đúng là không ai bằng, nhận nổi tiếng gọi tiền bối của cô Triệu.”
Triệu Dịch Hân đương nhiên nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Dương Yến, mặt đen lại, nhưng rồi rất nhanh lại khôi phục vẻ dửng dưng: “Cô Dương, có tiện trao đổi facebook không? Khi nào cô rảnh chúng ta hẹn đi uống café nhé.”
“Đương nhiên là được!” Dương Yến lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình rồi nói xin lỗi: “Điện thoại này của tôi lại không cài facebook, để tôi về cài rồi kết bạn với cô nhé.”
“Cô Triệu, tôi đi trước.” Dương Yến không đợi Triệu Dịch Hân nói thêm gì nữa, đẩy vali sải bước rời khỏi, không hề có ý muốn lấy thông tin facebook của cô ta.
Dương Yến vừa đi ra ngoài, vừa nhớ lại mấy phút nói chuyện với Triệu Dịch Hân.
Phụ nữ đẳng cấp cao, nói chuyện nghe qua thì có vẻ khách khí, nhưng bên trong lại mang vẻ trào phúng, vừa xinh đẹp lại thông minh, đoan trang ưu nhã.
Cô nghĩ lại mà trong lòng chua xót.
Người đàn ông kia đúng là lợi hại, khai thác được một người phụ nữ thành tinh ở bên cạnh!
Bỗng dưng, em bé đạp mấy cái, khiến Dương Yến đau đớn.
“Đạp gì mà đạp, an phận một chút có được không!” Dương Yến trợn mắt, thấp giọng mắng đám nhỏ trong bụng: “Còn đạp nữa thì chút về mẹ sẽ không ăn cơm, bỏ đói mấy đứa luôn!”
“Cô Dương?”
Dương Yến đang buồn bực, lại thoáng nghe có người gọi mình, ngẩng đầu thì thấy trợ lý Tư đã lâu không gặp, đang đi về phía cô.
“Trợ lý Tư.” Dương Yến có ấn tượng tốt với trợ lý Tư, mỉm cười chào hỏi: “Mấy tháng không gặp, xem ra anh vẫn đẹp trai như vậy!”
Trợ lý Tư sờ đầu, được khen nên có hơi ngượng ngùng: “Cô Dương cũng vậy.”
Anh ta nói rồi nhìn về phía sau cô.
Dương Yến thấy thế thì cũng nhìn thử ra đằng sau, tò mò hỏi: “Anh nhìn gì thế?”
“À không có gì, tùy tiện nhìn mà thôi.” Trợ lý Tư kiềm chế không lập tức báo tin này cho ông chủ: “Lần này cô Dương về Nam Thành có ở lâu không?”
“Đây là quê tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?” Dương Yến buồn cười hỏi: “Đúng rồi, sao anh lại ở đây?”
Chẳng lẽ Phương Tinh Nghị bay ra nước ngoài, hôm nay trở về nước nên trợ lý Tư mới tới đón anh?
Trợ lý Tư ngắt quãng tưởng tượng của Dương Yến, cười híp mắt nói: “Hôm nay bạn học của tôi đi công tác nước ngoài về, tôi đến đón cô ấy.”
“Bạn học? À, chính là người ở Stanford đó hả?” Dương Yến nghĩ rồi nhìn anh ta với vẻ ghét bỏ: “Cũng đã mấy tháng rồi mà hai người vẫn chưa đến với nhau à?”
“Chưa.”
“…”
Sau mấy giây trầm mặc, Dương Yến không nhịn được hỏi: “Có phải cô ấy không thích anh không? Anh đừng tương tư đơn phương, rất ngốc, Phương Thị có nhiều mỹ nữ mà.”
“Không phải, là do công việc của cả hai đều bận rộn.” Trợ lý Tư sờ mũi, nói tốt giúp đối phương: “Mỗi cuối tuần chúng tôi đều đi ăn, nghe nhạc với nhau, vẫn rất tốt.”
Khóe miệng Dương Yến giật một cái, khẽ cười ha ha thể hiện tâm trạng.
Cô không biết lúc trước đây xem mắt trợ lý Tư xem gì nhưng mà bây giờ cô lại thấy anh hơi…ngốc!
“Được rồi, vậy anh chờ tiếp đi, tôi đi trước đây.” Dương Yến khoát tay: “Lần sau trò chuyện tiếp.”
“Cô Dương, để tôi tiễn cô.”
“Không sao đâu, tôi bắt taxi là được.”
Trợ lý Tư lại như không nghe thấy lời Dương Yến, dứt khoát giành lấy hành lý của cô, để vào cốp sau xe: “Cô Dương, cô đừng vì đã chia tay với tổng giám đốc Phương mà coi tôi là kẻ thù.”
“Tôi không nghĩ như vậy…” Dương Yến vỗ trán, bất đắc dĩ nói: “Được thôi, vậy cám ơn anh nhiều.”
Trợ lý Tư cười cười: “Khách khí gì chứ!”
Anh lại nhìn đồng hồ, buồn bực: “Đáng lẽ cô ấy phải xuống máy bay lâu rồi mới phải, sao vẫn còn chưa ra nhỉ? Cô Dương, cô lên xe đợi một chút, tôi vào trong xem, e là cô ấy lạc đường rồi.”
Dương Yến: “…”
Đi ra chỗ bãi đỗ xe cũng bị lạc, bạn học của anh ta chẳng nhẽ bị thiểu năng sao?
Dương Yến mở cửa xe đi vào, vô tình thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trợ lý Tư mới đi mấy bước thì đứng lại, nói chuyện với một người phụ nữ nào đó, sau đó cầm lấy vali trong tay cô ấy.
Cô còn đang nghĩ, may mà cô “bạn học” này của anh ta không bị lạc đường, thì cô kinh ngạc mở to mắt vì đó chẳng phải là Triệu Dịch Hân cô vừa gặp ở đại sảnh sao?
Con bà nó!
Bạn học của trợ lý Tư là… Triệu Dịch Hân?
Không đợi Dương Yến xuống xe lấy vali, trợ lý Tư đã đưa Triệu Dịch Hân tới, còn mở cửa sau xe ra, nhiệt tình giới thiệu với Dương Yến: “Cô Dương, người này chính là…”
“Tôi biết.” Dương Yến ngắt lời anh, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Vừa rồi tôi không cẩn thận đụng phải cô ấy ở sảnh, cô ấy cũng nhận ra tôi, chúng tôi còn nói chuyện mấy câu.”
“Thật sao?” Trợ lý Tư nhìn Triệu Dịch Hân: “Em biết cô Dương rồi sao?”
Đôi mắt Triệu Dịch Hân lóe lên, cười yếu ớt gật đầu: “Đúng vậy, em rất sùng bái tiền bối Dương Yến, còn muốn trao đổi facebook với cô ấy, không ngờ anh lại là bạn của tiền bối.”