Mục lục
Nam Thần Nhà Tôi - Dương Yến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 515: ANH BẾ MẸ CỦA CON ANH, AI DÁM KIỆN ANH?

Hứa Cung Diễn phản ứng rất nhanh, khi Phương Tinh Nghị có động tác thì kéo Dương Yến về phía sau người, nhìn thẳng vào Phương Tinh Nghị.

“Tổng giám đốc Phương, anh nếu như đến tham gia hôn lễ của tôi và An An thì tôi rất vui, cũng rất hoan nghênh.” Trong mắt Hứa Cung Diễn tràn ra một tầng lệ khí: “Anh nếu như đến phá thì đừng trách tôi không khách khí!”

Phương Tinh Nghị lấy lại mấy phần lý trí, bình tĩnh nói: “Thuốc dưỡng thai cô ấy uống có vấn đề, ta phải mang cô ấy đi bệnh viện.”

“Đó cũng nên là tôi dẫn cô ấy đi bệnh viện, tổng giám đốc Phương, làm phiền anh xuống dưới ngồi.”

“…” Phương Tinh Nghị biết bản thân quả thật đã kích động rồi.

Cho dù thuốc dưỡng thai của Dương Yến có vấn đề, anh trực tiếp gửi tin nhắn nói một tiếng là được rồi, tại sao lại mơ hồ chạy đến hôn lễ của họ?

Anh bỏ tay ra, đang định xuống dưới nhưng khi nhìn thoáng qua người phụ nữ sau lưng của Hứa Cung Diễn thì hơi khựng lại.

Cô mặc váy cưới trắng rất đẹp.

Anh hơi cúi đầu, dưới lớp khăn von che đi dung nhan xinh đẹp của cô.

Cô sắp gả cho người đàn ông khác, dường như căn bản không nhìn thấy anh.

Ánh mắt của Phương Tinh Nghị hơi tối lại, trong lòng xuất hiện một loại kích động kỳ lạ, kêu gọi anh đưa cô đi.

Nếu không anh sẽ hối hận cả đời.

Anh cũng muốn làm theo cách nghĩ của mình, tháo cà vạt ra, khi Hứa Cung Diễn muốn động thủ thì anh đã túm lấy tay của anh ta dùng cà vạt trói lại, dễ dàng ôm Dương Yến lên.

Cơ thể đột nhiên lơ lửng đã dọa Dương Yến một trận.

Cô thấy Phương Tinh Nghị ôm cô xuống bục làm lễ thì mặt mày tái đi, đẩy anh ra: “Phương Tinh Nghị anh làm cái gì vậy, hôm nay là ngày cưới của tôi, anh bỏ tôi xuống!”

“Anh biết.” Phương Tinh Nghị nói rất gãy gọn: “Em cần phải đến bệnh viện.”

“…”

Động tác của Phương Tinh Nghị nhanh đến không tưởng.

Đợi đến khi Hứa Cung Diễn tháo được cà vạt ra thì vội vàng chạy xuống, Phương Tinh Nghị ỷ mình chân dài sớm đã ôm người ra khỏi nhà thờ.

Các quan khách trong nhà thờ thấy Hứa Cung Diễn đuổi theo thì chỉ biết nhìn nhau.

“Ha ha ha, không hổ là cháu trai của ba!” Ông cụ hương thấy Phương Tinh Nghị ôm người đi thì vui mừng còn không kịp: “Ba biết nó sẽ đến cướp người mà, tính cách này rất hợp ý ba!”

Miya Diệc câm nín.

Cũng không biết là ai, vừa rồi cứ mắng cháu nội của mình suốt.

Trực tiếp bị ôm lên xe, Dương yến còn đang giãy giụa, rất tức giận: “Phương Tinh Nghị, hôn lễ này là phát trực tiếp đấy, anh làm như vậy thì để mặt mày nhà họ Phương ở đâu?”

“Anh đã liên hệ với người để khống chế trên facebook và một số các trang web rồi.” Ngữ khí của Phương Tinh Nghị rất trầm ổn, không hoảng một chút nào: “Không cản được thì thôi, tập đoàn nhà họ Phương cũng không loạn được.”

Dương Yến giằng ra nhưng không giằng ra được thì bình tĩnh nói: “Phương Tinh Nghị, chúng ta đều không phải trẻ con, anh hôm nay gây ra chuyện này, thiệt hại lớn nhất chính là tập đoàn nhà họ Phương.”

Tối hôm đó quỳ xuống trước họ cầu xin anh thì cô đã triệt để chết tâm rồi.

Phương Tinh Nghị không biết nên nói gì, có chút khó mở miệng: “Thuốc dưỡng thai lúc trước em uống có vấn đề, anh phải dẫn em đến bệnh viện làm kiểm tra.”

“Có ý gì?” Dương Yến nhíu mày: “Anh biết tôi uống thuốc dưỡng thai gì không?”

Phương Tinh Nghị nói: “Trường Bình cho anh xem qua hình của hộp thuốc, nó nói thay em lấy qua một lần, thấy trong nhà em hết thuốc này rồi, lại chạy đến bệnh viện lấy thay em, thuốc nó cầm về, em đã uống chưa?”

“Không nhớ nữa.” Dương Yến lắc lắc đầu, cô quả thật không nhớ rõ đã uống hay chưa: “Gần đây quá bận.”

“Vậy thì đến bệnh viện kiểm tra thử.”

Dương Yến nhớ đến chuyện cô nói dối tháng tuổi của thai nhi với Phương Tinh Nghị, nếu như đến bệnh viện kiểm tra, anh có thể dễ dàng tính ra đứa bé này có phải con của anh không.

“Dừng xe!” Dương Yến vội vàng la lên: “Tôi tự đi, không cần làm phiền anh.”

Phương Tinh Nghị cản cô lại: “Trên đường đều là xe, còn muốn đi đâu? Hay là em có chuyện giấu anh?”

Trong lòng của Dương Yến dần hoảng, lập tức cười lạnh: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là không muốn lát nữa đến bệnh viện bị người khác nhận ra, người ta mắng tôi đào hôn cùng tổng giám đốc Phương!”

Phương Tinh Nghị bị nghẹn lời, mặt mày thâm trầm kêu tài xế tiếp tục lái xe.

Xe rất nhanh đã đến bệnh viện.

Phương Tinh Nghị cưỡng chế ôm Dương Yến đi vào bệnh viện, Dương Yến mặc áo cưới rất dễ bị để ý nên anh đã đi đường tắt đến khoa phụ sản, người đi qua đều rất tò mò về họ.

Sau khi bế cô vào phòng làm việc của bác sĩ, Phương Tinh Nghị nói với bác sĩ: “Thuốc dưỡng thai mà cô ấy uống trước đó có vấn đề, làm phiền bác sĩ làm kiểm tra chi tiết cho cô ấy.”

Anh cũng không ở trong đấy lâu, nói xong thì đi ra ngoài.

Phương Tinh Nghị gọi điện cho trợ lý Tư, bảo anh ta nghĩ cách ngăn Hứa Cung Diễn lại, đừng để anh ta đến bệnh viện.

Khi cúp máy, anh thấy một y tá đi tới, hình như muốn vào phòng bên cạnh, nghĩ đến sự khác thường của Dương Yến trên xe bên nãy thì gọi người y tá đó lại.

“Làm phiền cô giúp tôi tình trạng của thai nhi được bao nhiêu tháng, đừng để cô ấy biết.”

Bác sĩ phụ khoa kiểm tra cẩn thận cho Dương Yến, phát hiện cô và các bảo bảo đều không có vấn đề, rất khỏe mạnh, lúc chuẩn bị làm báo cáo thì Dương Yến nói không cần.

Còn nói với bác sĩ người đàn ông bên ngoài cùng chính cô còn cả đứa bé không có quan hệ gì cả, hy vọng bà ta đừng nói chuyện thai nhi với anh.

Cô lại không biết rằng, khi y tá vừa đi ra kia đã đem tình trạng thai nhi nói cho Phương Tinh Nghị rồi.

Phương Tinh Nghị căn cứ số tuần mang thai của Dương Yến đi tính thì xác định là vào năm ngoái khi cùng Dương Yến ở nước R chơi không có dùng biện pháp tránh thai, cô có thai từ khi đó, đứa bé là của anh.

Anh trước đó cũng có nghi ngờ, có điều bị Dương Yến phủ nhận, bây giờ bỗng nhiên biết đứa bé là của mình, đầu óc nhất thời chững lại, căn bản không thể bảo trì được sự bình tĩnh nữa.

Người phụ nữ chết tiệt này, còn lừa anh, nói con là của Hứa Cung Diễn!

Nếu không phải anh để ý, bảo y tá giúp mình nhìn thử thì anh vĩnh viễn không biết được sự thật.

Phương Tinh Nghị khẽ nhíu mày, tâm trạng không cách nào bình tĩnh lại được thì cánh cửa phòng khám bị mở ra.

Dương Yến đi từ trong ra, lạnh lùng nhìn anh: “Cảm ơn tổng giám đốc Phương, tôi và các con đều rất tốt, tôi còn phải về kết hôn nữa, không cần làm phiền tổng giám đốc Phương tiễn nữa.”

Cô đi từng bước với chiếc váy cưới nặng nề.

Phương Tinh Nghị cúi xuống, bế cô lên, tránh để mất thăng bằng cô chỉ có thể ôm cổ của anh.

“Tôi đã nói không cần anh tiễn, tôi tự bắt xe về được.” Dương Yến hoảng hốt bỏ tay ra, mắng: “Váy cưới của tôi nặng, anh già như vậy rồi mà bế tôi, nhỡ làm ngã tôi, đứa bé không sao cũng thành có sao.”

“…”

Dương Yến mặt mày phẫn nộ: “Phương Tinh Nghị, anh bỏ tôi xuống!”

Phương Tinh Nghị vừa bế cô vững vàng mà đi, vừa lạnh lùng nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi: “Dương Yến, bản lĩnh của em đúng là rất lớn, thật sự lớn!”

Dương Yến bị anh nhìn thì sau lưng có hơi lạnh, sợ hãi anh đã biết cái gì đó.

Thế nhưng anh vừa rồi lại không có đi vào trong phòng khám.

“Anh, anh có ý gì?” Dương Yến cố gắng trấn định: “Anh còn không bỏ tôi xuống, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối!”

“Anh bế mẹ của con anh, ai dám kiện anh?”

Dương Yến trợn trừng mắt, ngây người nhìn anh: “Anh từ đâu biết được, anh rõ ràng không…”

Phương Tinh Nghị nhìn cô, vừa tức vừa bất lực: “Thế nên anh nói rồi IQ của con không thể giống em, quá ngốc!”

“…”

Dương Yến mất một lúc mới lấy lại bình tĩnh, không thèm cãi với anh: “Cho dù anh biết thì lại như thế nào? Phương Tinh Nghị, chúng ta đã chia tay rồi, không còn quan hệ gì nữa.”

“Chỉ cần con là của anh thì có quan hệ.” Phương Tinh Nghị nhàn nhạt nói: “Anh sẽ không để con của anh gọi người khác là ba!”

“Tôi nguyện ý!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK