CHƯƠNG 196: PHƯƠNG THỊ ĐỔI CHỦ
Phương Tỉnh Nghị biết bà ta nói vậy là có ý gì, anh nhếch đôi môi mỏng lên.
Anh ngắm nhìn vườn hoa rồi hững hờ cất tiếng hỏi: “Bác thấy căn nhà này có được không?”
“Nhà cổ từ mấy trăm năm trước rồi, tất nhiên là tốt chứ.” Ánh mắt Phương Chính Á thoáng có vẻ bất mãn.
Người nhà họ Phương bọn họ còn không được chia cho căn nhà này, ông Phương lại để nó lại cho Phương Tỉnh Nghị.
“Nếu bác thích thì cháu tặng cho bác vậy.” Phương Tỉnh Nghị lại rót cho bà ta ly trà, giọng nói rất đỗi cung kính: “Còn 70% cổ phần của Phương thị cũng tặng cho bác luôn.”
Cổ phần trong tay anh hai đều đưa cho đứa con nuôi này?
Ánh mắt Phương Chính Á hơi trầm xuống, rồi dịu dàng nói tiếp: “Đang yên đang lành cháu làm thế chi? Nhà và cổ phần đều do anh hai của bác để lại cho cháu, bác không nhận được đâu.”
“Cháu hy vọng bác buông tha cho Dương Yến.”
Phương Chính Á nói: “Cô Dương phạm sai lầm thì có liên quan gì đến bác chứ?”
“Mọi chuyện là như thế nào, bác biết, cháu cũng biết, nói trắng ra thì không tốt rồi.” Phương Tỉnh Nghị cũng không quanh co nữa: “Chỉ cần bác thả cô ấy thì bác muốn ra điều kiện thế nào cũng được.”
Phương Chính Á nghe vậy bèn quay đầu nhìn anh: “Tỉnh Nghị, bác hiểu tính cách của cháu, cháu không phải là người dễ kích động, chỉ là một đứa con gái mà thôi, cháu thích nó ở điểm nào cơ chứ?”
“Người có không dễ kích động đến đâu đi chăng nữa gặp phải chuyện như vầy cũng mất đi lý trí mà thôi.” Phương Tỉnh Nghị khẽ thở dài: “Hơn nữa cô ấy đã mất đi một đứa con, cháu muốn bồi thường cho cô ấy.”
Trợ lý Tư bước đến giao tập tài liệu.
Phương Tỉnh Nghị đẩy tập tài liệu đến trước mặt Phương Chính Á rồi thấp giọng nói: “Thưa bác, hy vọng bác có thể nể tình bác cháu mười năm nay của chúng ta mà chừa mặt mũi cho cháu. Ngoại trừ căn nhà này và cổ phần của Phương thị còn có 30 nghìn tỷ tiền mặt nữa, bác yên tâm, chỉ cần bác đồng ý là cháu lập tức tuyên bố rời khỏi Phương thị, không đụng tay vào bất kỳ chuyện gì nữa.”
Phương Chính Á liếc mắt nhìn tập tài liệu.
Những gì Phương Tỉnh Nghị muốn trao đã ghi rõ ràng trên hợp đồng, còn nhiều thêm vài thứ, bà ta rất ưng lòng.
“Cháu có muốn đi bác cũng không cho đâu.” Phương Chính Á khép tập tài liệu lại, ung dung nở nụ cười: “Có điều trước đó cháu ra tay độc ác với Cẩn Hiên như vậy, chú ba của cháu có ý kiến đấy.”
Phương Tỉnh Nghị thờ ơ nói: “Do anh ta tự chuốc lấy mà thôi, thưa bác, bây giờ trong tay chú ba không hề có bất cứ cổ phần nào của Phương thị, lẽ nào bác còn muốn hợp tác với ông ta hay sao?”
“Sao thế được, bác chỉ muốn nhắc cháu coi chừng chút mà thôi.” Phương Chính Á nhổm người dậy: “Được rồi, hôm nay bác uống trà rất vui, chuyện của cô Dương bác sẽ tìm cách cho.”
Phương Tỉnh Nghị gật đầu: “Vậy phải làm phiền bác rồi.”
Trợ lý Tư tiễn Phương Chính Á về, vài phút sau đã quay trở lại, trông anh ta còn có vẻ căng thẳng hơn cả Phương Tỉnh Nghị nữa.
Trợ lý Tư nói: “Tổng giám đốc Phương, làm vậy có mạo hiểm lắm không ạ?”
“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.” Phương Tỉnh Nghị nhâm nhi tách trà, trà là trà ngon, nhưng lại không ngon như trà Dương Yến pha, anh nhấp thêm một ngụm rồi đặt xuống.
“Tuy nói thì nói thế…” Trợ lý Tư lẩm bẩm rồi nói tiếp: “Vậy còn cô Dương thì sao?”
Phương Tỉnh Nghị bảo anh ta đừng quá lo lắng, anh lạnh lùng nhếch môi cười: “Không ai dám đụng đến Dương Yến đâu, tôi nói với bà ta như vậy chỉ để bà ta nới lỏng cảnh giác mà thôi.”
Dám đụng vào người của anh, còn muốn nuốt Phương thị?
Ha, anh muốn xem thử xem Phương Chính Á có cái khả năng để nhận thứ đồ của anh hay không!
Ngoại trừ bữa đầu tiên bị cảnh sát đối xử bạo lực thì mấy ngày sau đó phía cảnh sát đối xử với cô rất hòa nhã, còn sắp xếp cho cô một gian riêng.
Cũng không dùng nghiêm hình bức cung.
Mặc dù Dương Yến đã nói hết những chuyện mình biết ra, còn muốn gọi về nhà một cuộc, nhưng cảnh sát lấy lý do cô là nghi phạm nên không thả cô ra, cũng không cho cô gọi điện thoại.
Ngồi trong đồn cảnh sát mấy ngày, rốt cuộc Dương Yến cũng được thả ra ngoài.
Đã tìm được hung thủ giết Tần Mai Nghi, đó là tên tài xế chiếc xe nhỏ màu trắng tông vào xe bọn họ, nghe nói được vợ của ông tổng nào đó thuê đến giết Tần Mai Nghi, vốn dĩ gã ta bị bệnh tâm thần nặng, bởi vậy sau khi giết người mới đâm lung tung trên đường, rồi ôm hung khí bỏ trốn.
Dương Yến không tin chút nào.
Rõ ràng là Tần Mai Nghi muốn giết cô, kết quả cô ta lại chết rồi, cô lại bị vu oan giá họa, bảy ngày sau, đột nhiêu cảnh sát báo đã bắt được hung thủ rồi bèn thả cô ra, thế này là sao?
Rốt cuộc là kẻ nào muốn vu oan giá họa cho cô?
Dương Yến sợ mẹ Dương và Quách Thường Phúc lo lắng cho mình bèn mở điện thoại, vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ nảy lên liên tục, còn chưa kịp bấm số đã có cuộc gọi đến.
Cô nghe máy rồi hỏi: “Thư ký Cao, có chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc Dương, chị vô tội được thả đáng lý em phải sang đón chị mới đúng, nhưng quả thật em đi không được.” Cao Mỹ Hy sốt sắng nói: “Sáng sớm nay tổng giám đốc Phương và cô tư nhà họ Phương đến Phương thị.”
Dương Yến nhíu mày nói: “Cô tư đến Phương thị làm gì? Cho dù tôi có gặp phải sóng gió thì chuyện của Phương thị đã có tổng giám đốc Phương và các vị phó tổng giám đốc giải quyết rồi, bác ấy cũng không phải là người của Phương thị.”
“Tổng giám đốc Phương đã giao hết cổ phần trong tay cho cô tư.” Cao Mỹ Hy nói: “Tổng giám đốc Phương đã giao hết số cổ phần anh ấy nắm trong tay cho cô tư, bởi vậy bây giờ cô tư là người nắm nhiều cổ phần nhất trong Phương thị.”
Cái gì?
Dương Yến kinh ngạc, cô không nói nhiều với Cao Mỹ Hy hơn nữa mà vội vàng chạy ra đường bắt xe.
Ai dè bữa nay thời tiết xấu, giống như có thể đổ mưa bất kỳ lúc nào vậy, taxi rất đắt khách, cô đợi 10 phút ròng rã vẫn không bắt được chiếc nào, chỉ đành chạy đến trạm xe buýt mà thôi.
Cô phải vất vả lắm mới thu mua lại được số cổ phần của Phương thị đó, tại sao Phương Tỉnh Nghị lại giao chúng nó cho cô tư, rốt cuộc anh đang nghĩ gì cơ chứ?
Trong chốc lát đã nghe thấy tiếng sét xẹt ngang bầu trời, mưa tuôi xối xả làm cho cửa kính xe bị phủ kín hơi nước, vì trời mưa mà xe buýt cũng chạy chậm lại.
Lòng Dương Yến nóng như lửa đốt, cô không ngừng lướt điện thoại.
Chuyện công ty đổi chủ, nhất là Phương thị đang gặp nguy cơ trùng trùng ấy thu hút không ít sự chú ý của cánh truyền thông, các trang báo mạng đã lên bài, có rất nhiều phóng viên ngồi đợi trước cửa Phương thị.
Bọn họ biết rằng đợi một lát nữa bọn ho họp xong rồi chắc chắn sẽ mở họp báo, đến lúc đó bọn họ có thể vào rồi.
Vừa mưa vừa kẹt xe, xe buýt ngừng hẳn lại.
“Bác tài cho tôi ghé trạm này đi.” Dương Yến nhìn thấy chỉ còn hai trạm nữa là đến Phương thị bèn lớn tiếng gọi tài xế, đợi đến khi cửa xe vừa mở ra đã vội lao xuống ngay.
Nhất định cô phải hỏi cho rõ ràng.
Hỏi Phương Tỉnh Nghị tại sao anh lại chuyển giao Phương thị cho Phương Chính Á.
Lúc gần tới tòa nhà lớn Phương thị, Dương Yến đã bị mưa xối ướt mèm, cô đứng cách một con đường nhìn thấy màn hình lớn đang phát sóng trực tiếp ở trước cửa Phương thị.
Cửa phòng họp vừa mở ra, một nhóm người mặc đồ tây, đi giày da đen bước ra.
Phương Chính Á mặc váy dài tím sẫm, trông vừa sang trọng vừa thong thả, cách màn hình vẫn có thể cảm nhận được sự vui vẻ của bà ta, Phương Tỉnh Nghị ngồi trên xe lăn bên cạnh bà ta, vẻ mặt anh rất đỗi lạnh lùng.
Một vài đơn vị truyền thông làm việc cho Phương thị nhào đến trước, chìa micro về phía bọn họ: “Cô tư Phương, nghe nói cô là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất trong Phương thị, có thật không?”
Phương Chính Á cười gật đầu: “Thật vậy, Phương Tỉnh Nghị, cháu của tôi mệt mỏi rồi, tôi muốn để cháu được nghỉ ngơi, sau này tôi sẽ tiếp quản Phương thị.”
“Cổ phiếu của Phương thị đã chạm đáy, rất nhiều xưởng đã đóng cửa, cô tính toán giải quyết chuyện này như thế nào?”
“Chắc chắn tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời hài lòng.”